Lục Tử Ngôn đưa tay lau nước mắt ở trước gò má của Lâm Tâm Nhi,
hôn lên môi của cô.
“Anh nhất định sẽ đi tìm em. Nhất định!”
………
Tiểu Vũ ngồi ở một bên lễ đường, cuối cùng không đành lòng nhìn nữa,
lấy tay bụm miệng đem mặt hướng đến bên cạnh.
Có người từ phía sau ôm lấy nàng, đem cả người nàng ôm vào trong
ngực. Ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Ta đã nói với Chung Quỳ, giúp hai
người bọn họ tìm hai nhà môn đăng hộ đối. Không cần chính bọn họ phí
tâm đi tìm lẫn nhau, kiếp sau, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc ở chung một
chỗ.”
Tiểu Vũ chợt quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Quang,
trong con ngươi nhìn nàng tràn đầy dịu dàng.
Không biết nên nói cái gì, một hướng nhào vào trong ngực của Lưu
Quang.
“Lão Đại, chàng thật sự là quá tốt…”
Lưu Quang bật cười, vuốt vuốt tóc của người trong ngực, cố tình đáng
thương nói: “Bây giờ nàng mới biết à? Thật là quá làm tổn thương lòng của
ta rồi.”
Đáp lại hắn, là bị người trong ngực ôm chặt hơn. Lưu Quang nâng lên
khóe môi, không nói thêm cái gì.
………
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, khi ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu
qua giáo đường chiếu vào. Tiểu Thôi lấy mắt kiếng xuống, trước mặt hai
người nói: “Tốt lắm, tâm nguyện của các ngươi cũng coi là đã hoàn thành.
Liền trực tiếp theo ta đi.”
Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi đều nghi hoặc nhìn Tiểu Thôi, không
hiểu hỏi: “Cùng? Đi theo anh?”
Tiểu Vũ lôi kéo Lưu Quang đứng lên, đi tới bên cạnh hai người nói:
“Đúng vậy, đi cùng hắn là được. Hắn sẽ giúp các ngươi an bài. Yên tâm
đi!”