Sau khi lớn lên, liền theo sư phụ bôn ba khắp nơi, nghiên cứu các loại độc
thuật cùng cổ trùng. Có một lần, sư phụ lệnh cho ta đi Nguyệt quốc thi
hành nhiệm vụ, mục tiêu là một gã gọi là Quân Thập. Nghe nói hắn hành
nghề dụng độc, không muốn cùng sư phụ ta hợp tác, sư phụ liền sai ta đi
giết hắn.” Tư Huyền nói đến đây, hơi hơi nhíu đôi lông mày, tựa hồ nhớ lại
đoạn kí ức này mang lại cho nàng sự thống khổ. Nàng đứng lên, đi tới bờ
ao, đưa lưng về phía Tiểu Vũ và Dĩ Hàn. “Hắn là người ngu ngốc, rõ ràng
cái gì cũng biết, lại giả vờ như không biết. Mặc ta ở bên cạnh hắn, cam tâm
tình nguyện uống ly rượu độc ta đưa. Ta khi đó vẫn còn bối rối chưa hiểu rõ
tình cảm của mình, chỉ thấy khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, té ở trước
mặt của ta. Trái tim của ta, liền giống như bị cổ trùng hung hăng cắn vô
cùng đau đớn. Hắn nói, nếu như đây chính là ý nguyện của ta, hắn sẽ thành
toàn cho ta. Hắn nói, Tư Huyền, không cần lộ ra vẻ mặt không đành lòng
ấy, bởi làm như vậy sẽ khiến hắn nghĩ là ta yêu mến hắn.”
Tiểu Vũ nghe nhập thần, thì ra còn có câu chuyện như vậy. Thấy Tư
Huyền không nói lời nào, liền mở miệng hỏi: “Sau đó thì sao? Các người
sau này như thế nào? Hắn đã chết sao?”
Tư Huyền lắc đầu một cái, vẫn như cũ đưa lưng về phía Tiểu Vũ. Nói
tiếp: “Không có, hắn không có chết. Con gái Miêu Cương dám yêu dám
hận, nếu ta biết rõ ta yêu hắn, dĩ nhiên sẽ không để cho hắn chết. Đó là lần
đầu tiên ta làm trái ý sư phụ, mặc dù biết sau khi trở về, nhất định sẽ bị sư
phụ trách phạt, nhưng ta một chút cũng không hối hận.” Tư Huyền vươn
tay, nhẹ nhàng lướt qua bông hoa Sen nở trong ao, trên mặt hiện lên nụ
cười ấm áp. “Ta cứu hắn, không có nghĩa là ta với hắn sẽ còn gặp mặt. Nếu
ta trở về tìm sư phụ nhận tội, cũng đã sớm nghĩ tới kết quả xấu nhất, chết
đối với ta mà nói, một chút cũng không đáng sợ. Chỉ là từ nay về sau sẽ
không được gặp hắn, trong lòng có chút không cam lòng. Nhưng không
nghĩ hắn vẫn đến tìm ta. Một đường phong trần chạy tới Miêu Cương, kiên
quyết quỳ gối trước mặt sư phụ ta, cầu xin nàng thả ta, cầu xin nàng thành
toàn cho chúng ta. Sư phụ tính tình cổ quái, vả lại đối với nam tử hận thấu
xương. Vì vậy sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Quân Thập biết nàng là sư
phụ của ta vẫn luôn không muốn động thủ với nàng, luôn luôn nhẫn nhịn.