ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 134

trung úy vứt đi.

Dựa vào cánh tay còn khỏe, Turpin cố lết đi khoảng 20 mét thì gặp một
đoạn hào không sâu lắm ở sát lớp rào dây kem gai. Anh lăn xuống đó, gần
như bị ngất đi vì cẳng chân bị thương làm đau nhói cả hai bên sườn.

Không may cho Turpin , anh rơi đúng hào mà những người lính cuối cùng
của bộ đội cứ điểm dùng để rút quân. Người lính đi sau cùng ngoảnh lại đã
nhìn thấy Turpin. Anh ta giương súng ,lên đạn . Turpin vội nói :

- Tôi bị thương.

Người lính Việt Minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Anh ta gọi một đồng đội. Cả
hai người lính Việt cùng ngồi trên bờ hào. Người mới đến biết nói tiếng
Pháp một chút. Anh ta hỏi Turpin trường hợp bị thương, bao nhiêu tuổi, có
vợ chưa, có con chưa. Cuộc nói chuyện có vẻ như không phải là hỏi cung,
mà chỉ là trao đổi gần như thân tình, có tính chất cá nhân.

Đến lượt Turpin hỏi lại :

- Anh đi lính bao lâu rồi ?
- Sáu tháng !

Người lính Việt Minh hỏi thêm :

- Anh có khát nước không ?
- Không !

Người lính Việt Minh đứng dậy, mỉm cười bắt tay từ biệt Turpin rồi ra đi.
Nhưng sau đó ít lâu, anh ta lại quay trở lại cùng với một người khác, hỏi
cung thật sự. Tên là gì ? Cấp bậc ? Đại đội nào ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.