ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 179


- Gabrielle à ?
- Đúng !

Botella không nói thêm câu nào nữa. Quan điểm của ông là, nếu tiểu đoàn
dù lính Việt số 5 do ông chỉ huy được lệnh nhảy xuống Điện Biên Phủ, thì
đó không phải là để đi chơi như khách du lịch, cần phải nghỉ ngơi, thích
nghi rồi mới hoạt động, mà ngược lại cần chiến đấu ngay. Đó là vì, người ta
viện cớ tiểu đoàn dù số 5 là đơn vị “mới toanh”, vừa nhảy xuống, còn xung
sức nên đã cho nó tiến hành phản kích vào một mục tiêu chưa nhìn thấy và
cũng chưa biết gì.

Botella nhớ lại, chiều hôm qua ông đã tới trình diện trung tá Langlais, chỉ
huy trưởng phân khu Trung tâm. Langlais đã nói thẳng với ông :

- Thú thật, tôi không mong chờ tiểu đoàn của anh lên đây.

Nếu không phải là Botella, người chỉ huy nào nghe thấy câu này cũng phải
tự ái. Thế nhưng, Botella là một sĩ quan dù lâu năm. Ông hiểu, trên tinh
thần đồng đội, cần phải thẳng thắn với nhau. Ông thừa nhận, tiểu đoàn a5
chưa có thành tích chiến đấu, cho nên Langlais muốn tiểu đoàn 6 của
Bigeard lên đây là đúng. Ông báo tin cho Langlais :

- Ngày mai, hoặc chậm nhất là hai ngày nữa, tiểu đoàn 6 của Bigeard sẽ
nhảy xuống đây. Trong lúc chờ đợi, liệu tiểu đoàn 5 của tôi có giúp gì được
không ?

Langlais đã không trả lời. Một lát sau, các đại đội tập hợp đầy đủ và được
đưa đến một địa điểm ở phía Đông, gần sông Nậm Rốm, trên những sườn
đồi vừa mới đặt tên là Eliane 4. Đây chỉ là những bãi trống, không có hầm
hố, không có công sự phòng ngự, thậm chí cả hàng rào dây kẽm gai ấn định
giới hạn cũng không có. Vừa tới nơi, các đại đội dù đã phải hối hả đào hầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.