ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 68

Vừa lái xe trên con đường mòn dẫn tới cứ điểm Beatrice, trung tá Gaucher
vừa huýt sáo một hành khúc của lính lê dương. Đây là một thói quen của
ông, nhằm cắt đứt những câu chuyện phiếm để tập trung vào một vấn đề
đang quan tâm. Trung úy De Veyes ngồi bên cạnh cố giữ im lặng trong khi
chờ dịp bắt chuyện. Chợt Gaucher nói :

- Thằng cha Pégot thật kỳ cục ! Mọi người đều cho hắn là một kẻ không có
trái tim. Thế mà hắn vẫn nghĩ đến chuyện đón lễ Thiên chúa giáng sinh.

De Veyes chớp thời cơ, hỏi luôn :

- Chắc Tổng tư lệnh Navarre cũng quan tâm ghê lắm đến Điện Biên Phủ ?
- Đúng đấy ! Chắc chắn như vậy. Tướng Navarre không lầm đâu. Điện
Biên Phủ rất quan trọng.

Gaucher bặm môi, gật đầu. Đó là biểu hiện quen thuộc ông thường bộc lộ
mỗi khi độc thoại. Ông nói tiếp :

- Năm 1945, mình đã ở Điện Biên Phủ đúng sau ngày 9 tháng 3, khi Nhật
Bản làm đảo chính, tiêu diệt tất cả các vị trí Pháp ở Đông Dương trong vòng
vài giờ. Bọn mình đã phá vỡ vòng vây, cùng với trung đoàn lê dương số 5 do
tướng Alessandri chỉ huy kéo lên đây, hy vọng sẽ rút được sang Trung Quốc
..
- Các ông đã sang ..
- Đúng. Nhưng trước khi sang Trung Quốc, phải chiến đấu để ngăn chặn
bọn Nhật đuổi theo. Chúng mình đã mất 15 ngày để hành quân tới Điện
Biên Phủ. Một chiếc máy bay nhỏ đã hạ cánh xuống sân bay này, chở tới
đây ông Langlade là một điền chủ, lúc đó là đại diện của chính phủ lâm thời
Cộng hòa Pháp. Ông Langlade nói với bọn mình « Tướng De Gaulle hi
vọng các ông giữ vững cánh đồng Điện Biên Phủ. Giữ được Điện Biên Phủ,
tức là cứu được xứ Đông Dương thuộc Pháp ».
- Thế các ông đã giữ được bao lâu ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.