ĐIỆN BIÊN PHỦ TỪ GÓC NHÌN CỦA NGƯỜI LÍNH PHÁP - Trang 539

Chương 16 - “VÀ NHẤT LÀ KHÔNG CÓ CỜ TRẮNG”

Sau cuộc tấn công của Việt Minh ngày 13-3, đại tá Lalăng nhận được lệnh
nghiên cứu khả năng về một đường ra cho quân đồn trú của ông: “Sự
nghiên cứu này hoàn toàn mang tính lý thuyết vì tôi không thể biết được
tình hình tương lai của quân bạn và kẻ thù. Trong những ngày đầu tháng 5,
tướng Đờ Caxtơri đã nói với tôi cần trở lại nghiên cứu vấn đề này vì các
khó khăn đã trở nên nghiêm trọng”.

Giả thuyết về sự kết thúc của Điện Biên Phủ đã nằm ở trong đầu óc tất cả
mọi người và Caxtơri giải thích trước ủy ban điều tra rằng, trong triển vọng
này ông muốn Lalăng cố gắng thoát đi bằng con đường Lào.

“Với chúng tôi ông nói thêm, điều đó khó khăn hơn và giải pháp này chỉ có
thể thực hiện được nếu nó đã được chấp nhận từ sau khi Bêatơrít và
Gabrien sụp đổ. (..) nó có thể giúp cứu được một phần quân đồn trú, nhưng
không phải toàn bộ, bởi vì những đường mòn mà chúng ta có thể rút lui sẽ
trở thành một đường số 4 mới. (Chú thích: Ám chỉ cuộc rút khỏi Cao Bằng
do tướng Cácpăngchiê quyết định và những cuộc chiến đấu dữ dội diễn ra
dọc đường số 4 tháng 10-1950, kết thúc bằng việc tiêu diệt các binh đoàn
Lơ Pa và Sác tông.) Một bộ phận của đơn vị đầu tiên sẽ đi qua, đoạn đầu cô
thế thoát, nhưng nếu chỉ một phần ba quân số thoát ra được cũng đã là một
kết quả tốt đẹp rồi".

Liệu tướng Giáp có những phương tiện để bố trí một hoặc hai trung đoàn
phục kích ở điểm phía nam của tập đoàn cứ điểm, trong trường hợp ông
nắm được tư tưởng ngông cuồng của người Pháp là mở một lối đi qua đất
Lào? Caxtơri nghĩ rằng sự ngăn chặn hướng này là một vấn đề hão:

“Những người có tri thức về rừng rậm và những địa điểm bắt buộc phải đi
qua, sẽ hiểu rằng đó là câu chuyện về trận đánh trong đường hầm, trong cầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.