ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 67

MẢNH SẮT GỈ TRONG KHO BÁU

V

ào một thời kỳ xa xôi ở một xứ sở kia không có cái gì cả. Xứ sở này

có một Quốc vương. Quốc vương có một kho báu. Trong kho báu, theo lưu
truyền, có giữ một báu vật vô giá duy nhất của đất nước. Dân chúng ai cũng
tự hào về cái vật báu do tổ tiên để lại. “Dù chúng ta không có cái gì, nhưng
tổ tiên đã để lại cho chúng ta gìn giữ một báu vật”. - Họ huênh hoang như
vậy mà quên đi những khó khăn túng thiếu của mình.

Vì cái báu vật này không thuộc về một người nào, cũng chẳng phải của

hai người, mà là tài sản của toàn thể dân chúng, nên mỗi người đều cho
rằng trong cái báu vật ấy có phần của mình, vì thế bằng niềm tin và sự thật
họ ra sức bảo vệ gìn giữ nó.

Mặc dù báu vặt ấy là tài sản của toàn dân, song nơi gìn giữ thích hợp

nhất đối với nó là kho tàng của Quốc vương. Những người lính gác có vũ
trang ngày đêm túc trực bảo vệ kho báu. Thậm chí một con chim cũng
không thể bay qua nơi cất giữ báu vật.

Quốc vương và các vị đại thần - tất cả những người có thế lực trong

Hoàng cung - năm nào cũng vào một ngày nhất định làm lễ tuyên thệ trung
thành với báu vật mà tổ tiên để lại.

Một hôm Quốc vương bỗng nảy ý muốn được xem cái báu vật mà nhân

dân phải gìn giữ như con ngươi của mình ấy là vật gì. Ngài khao khát muốn
nhìn thấy cái vật cất trong hộp thiêng ấy. Cuối cùng không nhịn được ngài
đi đến kho báu. Những người lính canh cho ngài vào. Quốc vương, Thừa
tướng và các vị đại thần bao giờ cũng được tự do vào kho để kiểm tra xem
cái vật báu mà họ có trách nhiệm bảo vệ có còn trong hộp hay không. Để
nhìn thấy cái hộp linh thiêng ấy phải bước vào phòng thứ nhất, từ đó sang
phòng thứ hai, rồi lại tiếp một phòng nữa, cứ như vậy phải đi qua bốn mươi
phòng, và đến phòng thứ bốn mốt mới là phòng cất giữ những chiếc hộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.