ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 74

— Không sao, cứ nếm thử những chiếc kẹo sôcôla nhân hạt điều này đi,

ngon lắm!

— Anh mời tôi ăn cứ như ở nhà bố anh vậy!
— Nếu đây là nhà bố tôi tôi cũng chẳng mời anh như vậy! Nhưng thế đã

ăn thua gì! Tại các buổi lễ khai trương tôi còn đứng ra làm lễ đính hôn cho
năm hay sáu cô gái nghèo.

— Thôi đừng bốc phét!
— Tôi thề đấy, tôi đã đứng ra đính hôn thật mà! Tôi dẫn tất cả khách

khứa đến dự lễ. Họ ăn uống no say xong tôi đeo nhẫn cưới cho đôi vợ
chồng trẻ. Hoa thì đã có sẵn rồi. Rồi tôi còn nhờ anh thợ ảnh chụp cho đôi
trai gái đứng giữa các lẵng hoa nữa. Và mọi chuyện rất tốt đẹp. Anh nghĩ
xem, tôi đã đem lại niềm vui cho bao nhiêu chàng trai cô gái! Họ cứ thử
đứng ra tự tổ chức lấy xem, tốn hai nghìn lia cũng chưa chắc tổ chức nổi.
Sự việc là như thế đấy, anh bạn ạ. Đã ba năm nay tôi hoàn toàn không đi
nhà hàng nữa. Anh cứ thử tính xem, mỗi ngày lại có lễ khai trương ít nhất
hai, ba chi nhánh ngân hàng mới. Và tại các buổi lễ này tôi tha hồ ăn uống
no say. Thậm chí đôi khi tôi còn đưa cả vợ con đến đây cho ăn. Chúng tôi
được ăn thỏa thích đến nỗi tối về không buồn ăn cơm nữa. Có lần tôi còn
dẫn bạn bè đến ăn nữa.

— Được rồi, nhưng không có ai nói gì với anh sao?
— Làm sao họ nói được? Vì tôi là khách hàng của tất cả các ngân hàng.
— Nhưng dù sao anh đã kiếm tiền bằng cách nào?
— Khoan đã, đừng vội. Anh có ăn bánh kem không?
— Méc-xi!
Có lẽ chúng tôi đều đã ăn và uống quá nhiều. Đôgan dẫn tôi đến góc

phòng khách.

— Anh nhìn đi! - Anh nói.
Tôi nhìn. Đập vào mắt tôi là chính những đồ vật như tôi đã nhìn thấy ở

nhà Đôgan: chụp đèn, bút máy, các đồ trang sức nhỏ, khăn quàng cổ…
Người nào gửi vào ngân hàng 100 lia đều được đại diện chi nhánh tặng cho
những đồ vật rất đẹp ấy làm kỷ niệm.

Đôgan rút trong ví ra mười bảy ngàn lia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.