— Đánh thức mình lúc mấy giờ.
— Tám giờ. Chín giờ là phải ra khỏi nhà rồi. Phải cố ăn. Chẳng muốn ăn
tí nào.
— Hay mình ăn tỏi nhé? Tôi làm cho ngon miệng.
— Cũng được. Cần phải thường xuyên tiếp xúc với dân chúng! Món xúp
lơ ngon đáo để. Bà cho thêm ít tỏi nữa.
— Thế cơm rang thịt mình không ăn à?
— Sẽ ăn, sẽ ăn. Ngày mai phải lên đường mà…
Cậu con trai lại chen vào câu chuyện:
— Bố ơi, con không hiểu…
— Có gì mà không hiểu? Với dân chúng…
— Vâng, nhưng…
— Bà cho tôi ít cơm rang đi. Không biết có ăn nổi hay không?
— Tôi cho ít đậu Hà Lan lên trên nhé?
— Tất nhiên rồi. Đành phải cố nuốt vậy. May ra món đậu này nuốt được.
— Món canh gà đây.
— Ngửi mùi hấp dẫn quá! Ngày mai nhớ đánh thức tôi sớm, đừng quên
đấy. Không biết tôi bị làm sao nữa?… Hoàn toàn chẳng muốn ăn gì cả.
— Mình chẳng nghĩ gì đến sức khỏe cả. Phải đi khám bác sĩ đi.
— Ôi dào, bác sĩ giải quyết được gì!
— Ông ấy kê thuốc giúp cho ăn được.
— Món cơm rang này khéo đấy.
— Mình ăn thêm nhé?
— Ê, thôi được, cho thêm ít nữa vậy. May ra cố ăn được. Muốn hiểu rõ
khó khăn của dân chúng, cần phải thường xuyên…
— Tất nhiên.
— Khi đã mất vị giác người ta chẳng thèm ăn gì hết. Nhà có váng sữa
không nhỉ? Rưới cho tôi một ít lên trên cơm rang.
— Thế bao giờ bố về?
— Đi đâu về? Gặp dân chúng về ấy à?… Hai ba ngày gì đó. Không biết
tôi làm sao thế này? Tự nhiên chẳng buồn ăn gì cả.
— Đó là vì mình ngồi nhiều quá. Chẳng hề vận động gì cả.