ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 79

— Đánh thức mình lúc mấy giờ.
— Tám giờ. Chín giờ là phải ra khỏi nhà rồi. Phải cố ăn. Chẳng muốn ăn

tí nào.

— Hay mình ăn tỏi nhé? Tôi làm cho ngon miệng.
— Cũng được. Cần phải thường xuyên tiếp xúc với dân chúng! Món xúp

lơ ngon đáo để. Bà cho thêm ít tỏi nữa.

— Thế cơm rang thịt mình không ăn à?
— Sẽ ăn, sẽ ăn. Ngày mai phải lên đường mà…
Cậu con trai lại chen vào câu chuyện:
— Bố ơi, con không hiểu…
— Có gì mà không hiểu? Với dân chúng…
— Vâng, nhưng…
— Bà cho tôi ít cơm rang đi. Không biết có ăn nổi hay không?
— Tôi cho ít đậu Hà Lan lên trên nhé?
— Tất nhiên rồi. Đành phải cố nuốt vậy. May ra món đậu này nuốt được.
— Món canh gà đây.
— Ngửi mùi hấp dẫn quá! Ngày mai nhớ đánh thức tôi sớm, đừng quên

đấy. Không biết tôi bị làm sao nữa?… Hoàn toàn chẳng muốn ăn gì cả.

— Mình chẳng nghĩ gì đến sức khỏe cả. Phải đi khám bác sĩ đi.
— Ôi dào, bác sĩ giải quyết được gì!
— Ông ấy kê thuốc giúp cho ăn được.
— Món cơm rang này khéo đấy.
— Mình ăn thêm nhé?
— Ê, thôi được, cho thêm ít nữa vậy. May ra cố ăn được. Muốn hiểu rõ

khó khăn của dân chúng, cần phải thường xuyên…

— Tất nhiên.
— Khi đã mất vị giác người ta chẳng thèm ăn gì hết. Nhà có váng sữa

không nhỉ? Rưới cho tôi một ít lên trên cơm rang.

— Thế bao giờ bố về?
— Đi đâu về? Gặp dân chúng về ấy à?… Hai ba ngày gì đó. Không biết

tôi làm sao thế này? Tự nhiên chẳng buồn ăn gì cả.

— Đó là vì mình ngồi nhiều quá. Chẳng hề vận động gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.