ĐIỀN DUYÊN - Trang 1147

Rồi không nhịn được nhìn Phùng Thị và Đỗ Quyên hỏi: "Chúng ta đi

chung tốt hơn, sao phải chia làm hai đường?"

Đỗ Quyên đoán Phùng Thị có tính toán khác, cho nên lấy mình làm tấm

mộc, nên phối hợp nói: "Tiểu di, ta sợ nhất tới nhà người ta làm khách. Xin
ngươi thương xót, đừng kéo ta đi ."

Phùng Minh Anh nghe xong cười, liếc nàng một cái, nói: "Tùy ngươi!"

Kỳ thật nàng cũng không muốn đi, bởi vậy hiểu tâm tình Đỗ Quyên.

Ăn cơm xong, Phùng bà mụ thanh toán tiền, mang theo đám người

Phùng Minh Anh đi trước.

Phùng Thị ngồi yên một lúc, phảng phất như hạ quyết định, nói với Đỗ

Quyên: "Đỗ Quyên. Nương... Nương có có tâm sự muốn nói với ngươi.
Chúng ta tìm một chỗ không người đi."

Đỗ Quyên trong lòng "lộp bộp", thầm nghĩ "Chẳng lẽ nương muốn đem

chuyện mất nhi tử nói cho ta biết?"

Trên mặt lại thận trọng, nói: "Nương, chúng ta đi ra ngoài tìm."

Vì thế, hai mẹ con rời tửu lâu, đi vòng quanh tiểu trấn tìm chỗ.

Nhìn quanh bốn phía xong, Đỗ Quyên dẫn Phùng Thị đi tới một trấn nhỏ

sau lưng Hắc Sơn, tới một tảng đá ngồi xuống.

Nơi này chẳng những yên tĩnh còn rất thoải mái. Chung quanh đều ở

trong tầm mắt, không cần lo lắng có người rình mò nghe các nàng nói
chuyện. Dưới chân núi chính là trấn Hắc Sơn, các kiểu nóc nhà cao thấp
trải ra một mảng lớn. Trên quan đạo dưới chân núi, có hai ba xe hoặc đám
người lác đác đi qua, làm cho người kinh ngạc với lưu lượng người ở trấn
nhỏ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.