ĐIỀN DUYÊN - Trang 1148

Sau giờ ngọ, ánh nắng đem núi đá nóng lên ấm áp, ngồi không sợ thành

băng.

Phùng Thị rất hài lòng nơi này, chậm rãi ngồi cùng Đỗ Quyên nói tới

chuyện năm xưa.

Nàng nói ngày đó mình ở trên núi sinh một đôi song bào thai, sau khi

sinh bị hôn mê, để sói tha nhi tử đi. Nhưng căn cứ tình hình nàng truy tìm
sau đó, nhi tử cũng không có bị sói ăn mất. Bởi vậy chuyện này luôn ám
ảnh trong lòng, luôn muốn tìm nhi tử trở về. Thẳng đến khi Phùng Trường
Thuận vào núi...

Nói đến cuối cùng, Phùng Thị vội vàng nắm lấy cánh tay Đỗ Quyên,

khóc nói: "Đỗ Quyên, nương dám khẳng định, Dương gia tiểu thiếu gia kia
chính là đệ đệ ngươi. Nương là người vô dụng, nhìn thấy hắn liền choáng
váng, không biết phải nói như thế nào. Nương biết ngươi là người thông
minh, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp. Đỗ Quyên, ngươi nhất định phải
giúp nương đưa đệ đệ về. Ngươi không phải nói, ngươi vẫn cảm thấy có đệ
đệ sao? Chính là hắn nha..."

Đỗ Quyên vội vàng trấn an nàng, "Nương đừng nóng vội, từ từ nói."

Nàng không khỏi bội phục Phùng thị, xem như nhanh trí, nghĩ ra lý do

song bào thai thoái thác, ra mặt cho mình.

Nàng vốn thông minh, hơn nữa vẫn còn con nít, tiếp xúc với Dương

Nguyên dĩ nhiên tiện hơn Phùng Thị. Bất quá điều này cho nàng danh
chánh ngôn thuận lấy cớ, có thể công tư trọn vẹn đôi đường, quan sát
Dương Nguyên rốt cuộc có phải là Lý Đôn hay không.

Nghĩ xong, nàng nói với Phùng Thị: "Hèn chi ta thấy hắn quen quen,

giống tiểu cữu cữu, còn có chút giống cha. Nhưng là nương, việc này ta
không thể nói ra được. Không có bằng chứng, nếu đến Dương gia đòi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.