Buổi tối, Phùng Trường Thuận nghe Phùng Thị nói quyết định của nàng,
vội gọi Đỗ Quyên tới.
Cẩn thận hỏi ý nghĩ của nàng xong, lại chỉ điểm một phen, mới thở dài
nói: "May mà mẹ ngươi có một khuê nữ giỏi giang, coi như là không ăn
không khổ."
Ngày hôm sau, Phùng Thị một mình mang Đỗ Quyên đi trấn trên.
Cũng không biết ông ngoại và bà ngoại an bài như thế nào, tiểu di và các
mợ không truy vấn, cũng không muốn đi theo.
Đi tới trấn Hắc Sơn, đợi đến buổi trưa, Đỗ Quyên và Phùng Thị đi tư
thục. Lần này, nàng không tới gần, mà đứng trên đường đối diện tư thục xa
xa nhìn.
Tan học, Dương Nguyên đảo qua bốn phía nhìn thấy Đỗ Quyên.
Hắn vội chạy tới, cười hỏi: "Ngươi tới sớm?"
Đỗ Quyên cười nói: "Mới đến một hồi. Nương ta muốn mua đồ, ta đi với
nàng mua xong mới tới." Nói xong quay đầu khẩn cầu Phùng Thị nói:
"Nương, ta cùng ca ca này nói chuyện, được không?"
Dương Nguyên vội nói vào: "Đại nương, ta và Phùng Chí Tài bọn họ
cùng trường. Nhà ta ngay ở trấn trên, là người hồ sen Dương lão gia gia. Ta
sẽ chiếu cố Đỗ Quyên muội muội."
Phùng Thị ôn hòa nhìn thiếu niên mỉm cười, có chút hoảng hốt đáp:
"Kia... Ngươi đừng có chạy lung tung. Nương qua bên kia nhìn xem.
Ngươi... quay đầu nhớ đến tìm nương."
Đỗ Quyên vội nói: "ta đi cửa hàng Lâm gia tìm nương."