Cửa hàng Lâm gia, là cửa hàng do ông nuôi của Đỗ Quyên, Lâm lý chính
mở ở ngoài núi.
Phùng Thị gật đầu, liếc mắt nhìn Dương Nguyên mới xoay người đi.
Ở đây, Dương Nguyên cười nói với Đỗ Quyên: "Đi, ta dẫn ngươi đi chỗ
này."
Đỗ Quyên hỏi: "Ngươi không cần về nhà ăn cơm sao? Cha mẹ ngươi có
yên lòng không?"
Dương Nguyên nói: "Ta đã sớm nghĩ tới việc này, cố ý kêu Tiểu Lục về
nhà mang đồ ăn đến. Chúng ta ăn chung." Nói xong hướng đối diện vẫy
vẫy tay, gã sai vặt ngày hôm qua liền nhấc một cái hộp đồ ăn đi tới.
Dương Nguyên mang Đỗ Quyên đi, cũng triền núi đó.
Sau khi ngồi xuống, Đỗ Quyên nhìn nhìn, vẫn là núi đã ngày hôm qua,
không nhịn cười được.
Nàng thấy Dương Nguyên mở hộp đồ ăn ra, cũng vội mở hành trang
mình mang đến ra, lấy một cái rổ tròn nhỏ tinh xảo ra, bên trong là bánh
khoai tây nàng chiên, có ngọt, có mặn, còn có dưa chua hầm thịt vụn.
Tiểu Lục thấy rất khinh thường.
Dương Nguyên lại ngạc nhiên, gắp một miếng ăn thử, lập tức khen: "Ăn
ngon."
Đỗ Quyên cười nói: "Ta làm đó."
Mắt Dương Nguyên sáng lên, nói: "Thật sự? Ngươi có thể làm?"
Tiểu lục nói thầm: "Ngay cả Hương tỷ tỷ ở phòng bếp cũng biết nấu ăn."