Dương Nguyên thấy nàng đi trên núi đá như giẫm trên đất bằng, thân nhẹ
nhàng như bướm bay nên không nói thêm. Tính trẻ con nổi lên, Dương
Nguyên cũng chạy nhảy theo nàng.
Đến chân núi, Đỗ Quyên nói với Tiểu Lục: "Tiểu Lục ca ca, để ngươi đợi
lâu."
Tiểu Lục lập tức cười nói: "Không có việc gì. Ta luôn theo chân thiếu
gia."
Bởi hảo cảm với Đỗ Quyên tăng lên nên lưu tâm nhìn kỹ nàng, nhất thời
kinh ngạc nhận ra bộ dạng nha đầu kia thật đẹp, bất quá một thân quần áo
vải thô, không gây chú ý cho người khác.
Liền thu hồi lòng khinh thị đối với nàng lại vài phần.
Dương Nguyên dặn dò Đỗ Quyên, không nên một mình chạy loạn, "Có
mẹ mìn chuyên bắt cóc con nít đó. Nhất định phải đi cùng người lớn mới
được. Nếu người lớn trong nhà không cho, ngày mai ngươi đừng tới. Ta
chờ qua giờ hẹn không thấy ngươi sẽ đi về, không sao cả."
Đỗ Quyên không nghĩ hắn cẩn thận như vậy, mới gặp hai lần lại tín
nhiệm chiếu cố mình, nên thập phần vui vẻ —— đây chính là duyên phận
nha —— vội đáp ứng.
Dương Nguyên và Tiểu Lục đưa Đỗ Quyên đến cửa hang Lâm gia, nhìn
thấy Phùng Thị đón nàng đi vào, mới xoay người đi tư thục.
Tiểu Lục thấy thiếu gia như vậy, liền đề nghị: "Thiếu gia thật thích nha
đầu kia. Nha đầu kia cũng là người lanh lợi, không bằng mua về hầu hạ
thiếu gia."
Dương Nguyên dừng bước, ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Lục.