ĐIỀN DUYÊN - Trang 117

Trứng gà không phải là đồ quý giá gì, nhưng ở trong núi lại có bất đồng.

Bởi vì nơi này không có chợ, bình thường sản vật đều khó đổi thành bạc,

gia đình tầm thường mua đồ đi lễ, đều là lấy vật đổi vật, trong đó trứng gà
là thông dụng nhất.

Mọi người tích cóp trứng gà phòng khi cần, rất ít người dám ăn no như

vậy, trừ phi là phụ nữ ở cữ. Cứ cho Tiểu Bảo là đứa bé, 1 ngày chưng một
cái cho hắn ăn đã như trời. Một chén ăn ba cái như vậy, không phải năm
mới, không phải lễ lạy gì, lại không có chuyện vui, quả thật có chút gây chú
ý, con dâu cả đang ở cữ không có người để ý.

Phùng bà mụ thấy Đại Nữu và Tiểu Bảo đều gọn gàng sạch sẽ, nghĩ tới

cháu ngoại mình Hoàng Tước nhi, so với bọn họ tựa như cái tiểu bồng đầu
quỷ, mặt liền sụp xuống.

Nàng cảm thấy, cho dù mặc kệ con dâu, sao cháu nội gái cũng không để

ý đến?

Con trai lớn tới nhà cha vợ báo tin vui, một lớn một nhỏ ở nhà không ai

quan tâm, làm bà bà còn không bằng hàng xóm cách vách có lương tâm!

Phùng Trường Thuận nhìn chằm chằm Hoàng đại nương nửa ngày, mới

cười hỏi: "Bà thông gia khoẻ! Ăn trứng gà sao?"

Thật đủ vội!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.