ĐIỀN DUYÊN - Trang 132

Lúc tỉnh dậy, ánh chiều tà đã ngã về tây.

Khách đều ra về, trong phòng có tiếng nói thật nhỏ, càng lộ vẻ yên tĩnh.

Nàng phát hiện mình lại nằm trên giường, ngủ bên người Phùng Thị.

"... Không phải nương nói ngươi, ngươi nên chăm sóc con nhỏ. Xem

Tước Nhi kìa, mặc quần rách như vậy, đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu như
một con quỷ nhỏ. Hôm nay nương thấy hai đứa con nhà lão Nhị các ngươi,
sạch sẽ, ăn mặc xiêm y tuy nói là trừ hao, tốt xấu còn giống người." Đây là
thanh âm bà ngoại.

Chợt nghe Phùng Thị nói: "Nương cũng biết, ta nào có công phu lo tới

nàng? Ta không nhàn rỗi chơi. Nếu không phải như vậy, có thể sinh con ở
trên núi!"

Phùng bà mụ nói huyên thuyên: "Cũng không biết ngươi và con rể cả

ngày vội cái gì, cũng không vội đến mức đó, ngày vẫn là như vậy."

Phùng Thị không lên tiếng .

Yên tĩnh, bỗng nhiên có giọng trong trẻo nói: "Tốt lắm! Đại tỷ nhìn xem,

ta giúp Tước Nhi chải đầu. Đẹp không?"

Phùng Thị quay đầu nhìn xuống, xem thường nói: "Chải cho tốt, buổi tối

lên giường lăn một vòng, còn không phải bù xù."

Phùng bà mụ sẵng giọng: "Theo ngươi nói như vậy, chải cái đầu phải đợi

nửa năm? Vậy ngươi buổi tối ăn cơm, buổi sáng tại sao lại đói bụng, phải
ăn nữa? Ngươi có bản lĩnh ăn một bữa cho nửa năm?"

Phùng Thị á khẩu không trả lời được.

Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi nhịn không được thấp giọng cười

trộm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.