Đỗ Quyên cũng nhịn không được, lập tức bật cười.
Lập tức, bà ngoại và nương đồng thời lên tiếng: "Dậy?"
Phùng Thị vội nghiêng người ôm lấy nàng, đem nàng đặt nằm ngang
trước người, kiểm tra có cần thay tả hay không, vừa hướng Phùng bà mụ
nói: "Nương xem, đứa bé này thật ngoan, chưa bao giờ nháo."
Phùng bà mụ ngồi trước giường, đang tại khâu một bộ xiêm y, lúc này
ngừng khâu vá, đặt vào cái rổ thêu nhỏ, tiến lên hỗ trợ.
Nàng cười nói: "Đứa bé này thật lanh lợi, ta nhìn là đứa tốt. Tương lai
nha, không đúng, so với con trai còn mạnh mẽ hơn. Ngươi không cần khó
chịu, có thật nhiều người, con trai còn không bằng con gái đâu."
Phùng Thị trầm mặc, không có tiếp lời của nương.
Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi cũng nhìn qua Đỗ Quyên, hiếm lạ
đùa nàng.
Đỗ Quyên phát hiện, Hoàng Tước Nhi thay một bộ đồ mới, vải bông
màu hồng đào, tóc cũng cột lên, bởi quá ngắn, ở sau ót chải qua 2 bên,
dùng lụa hồng buộc thành con bướm.
Bởi vậy, cổ thon dài của nàng lộ ra, xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn và
thân mình tinh xảo, lại có màu đỏ của bộ đồ mới phụ trợ, khuôn mặt nhỏ
nhắn vàng vọt thêm chút nhan sắc, nhìn thanh tú chọc người thích.
Đây mới là tinh thần phấn chấn bồng bột đứa nhỏ!
Tâm tình Hoàng Tước Nhi rất tốt, vì mặt Đỗ Quyên hướng vào chăn trên
người Phùng Thị, nàng liền nghiêng đầu, từ bên cạnh nhìn xéo Đỗ Quyên,
nhỏ giọng gọi "Muội muội!", còn đến gần mặt nàng hôn một cái.