ĐIỀN DUYÊN - Trang 1369

Lâm Xuân lại không cười, ngưng thần nhìn vào đáy mắt nàng.

Cái nhìn soi mói làm lòng Hòe Hoa nhảy dựng, cúi đầu.

Hắn mới như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu hối Cửu Nhi đi.

Cửu Nhi lại nghĩ tới một chuyện khác, từ trong lòng lấy ra 2 cái hà bao,

đưa cái màu vàng hoa cỏ cho Quế Hương, "Là Đỗ Quyên đưa cho ngươi.",
rồi cùng Lâm Xuân đi.

Quế Hương cầm lấy, vui vẻ lật ra xem một lần, đắc ý liếc Hòe Hoa một

cái rồi hỏi Đỗ Quyên: "Đa tạ ngươi, Đỗ Quyên. Nhị nha cũng có hả?"

Đỗ Quyên thầm lắc đầu, nghĩ tuổi còn nhỏ, lòng hư vinh thích khoe

khoang không đổi được, trước mặt Hòe Hoa làm mình khó xử. Lại nghĩ,
nhân tình có thân sơ. Mình và Hòe Hoa coi như như biết mặt nhau, nếu
cũng cho nàng lễ vật, chẳng phải là phải cho toàn bộ bé gái trong thôn sao?

Nghĩ như vậy nên tâm an lý đắc.

Nàng gật đầu nói: "Nhị nha cũng có một cái."

Rồi đem chuyện mình mua không nổi, ở nhà bà ngoại lấy chút vải dệt

thừa ra làm hà bao, nói một lần, để người ta đừng cho làm mình có tiền,
hào phóng như vậy.

Quế Hương nghe xong vô cùng cảm kích, cùng Đỗ Quyên thảo luận hình

thức kiểu dáng của hà bao, sắc hoa chỉ thêu, lại hỏi ngoài núi có cái gì.

Nàng thở dài: "Cha ta thường rời núi, cũng mua rất nhiều thứ trở về.

Nhưng bọn họ là người thô kệch, không giống Đỗ Quyên ngươi, chọn đồ
hợp tâm ý của con gái chúng ta nhất. Đỗ Quyên, ngươi nên mua nhiều chút.
Ngươi không có tiền, sao không mượn tiểu di ngươi trước, đợi trở về ta trả
lại cho ngươi là được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.