Đúng, chính là hạnh phúc!
Khuôn mặt luôn sầu khổ của Phùng Thị lộ ra vẻ hạnh phúc.
Đều nói nữ nhân hạnh phúc có thể nhìn ra từ khuôn mặt. Đỗ Quyên cho
rằng lời này là chân lý. Bởi vì một người hạnh phúc hay không hạnh phúc,
là rất khó ngụy trang, tâm tính trực tiếp biểu hiện trên mặt, muốn giả trang
cũng không được.
Nhìn không ra đó là mắt người không đủ độc.
Phùng Thị vẫn là Phùng thị, nhưng rõ ràng nàng đã giải được khúc mắc.
Nét thong dong, thỏa mãn và thư thái, lộ rõ trên khuôn mặt của nàng. Dù
trên đầu còn có vết thương, sắc mặt cũng không tốt, nhưng sự thích ý và thả
lỏng của phảng phất có sức cuốn hút mạnh mẽ, làm cho người thân ở bên
cạnh thấy thân thiết và an tâm.
Đỗ Quyên nhìn về phía Hoàng Tước Nhi cũng phát hiện nàng đang ngạc
nhiên nhìn nương.
Phùng Minh Anh tả oán nói: "Yêu, náo loạn một trận, tỷ như không có
việc gì xảy ra. Sớm biết như vậy, ta đã không ra mặt. Người trong thôn
khẳng định nói ở lưng ta, nói ta giống như mụ bà chanh chua."
Chuyện đã qua nàng mới lo lắng tới vấn đề hình tượng.
Đỗ Quyên lập tức bật cười, Hoàng Tước Nhi cũng nhịn không được.
Hoàng Ly an ủi: "Tiểu di không hề giống mụ bà chanh chua chút nào, rất
hòa khí."
Phùng Minh Anh nghe xong, nhịn không được dùng tay niết khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng, "Chỉ có ngươi biết dỗ người."