Lâm Đại Thắng lại bị hắn nhìn trong lòng phát run, vừa vặn Cửu Nhi ở
một bên gầm lên: "Ngũ thúc, ngươi không biết Bát Cân làm cái gì, so với
súc sinh cũng không bằng!" Hắn kích động nói: "Dù là như vậy, các ngươi
là ca ca cũng nên chỉ bảo hắn, sao có thể ra tay đánh hắn?"
Hoàng Tiểu Bảo không phải người của Lâm gia, bởi vậy không cố kỵ
chút nào, châm chọc nói: "Không phải Cửu Nhi và Lâm Xuân đang chỉ bảo
hắn sao? Không thể tưởng tượng được Lâm gia nuôi ra đứa con trai như
vậy. Không biết xấu hổ còn chết cũng không nhận sai. Trừ bỏ đánh, không
có biện pháp nào khác!"
Lâm Đại Thắng giận dữ: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Hoàng Tiểu Bảo nói: "Hắn khi dễ muội muội ta, sao lại không liên quan
tới ta? Ta còn chưa đánh hắn đó!"
Lâm Đại Thắng bối rối, xoay người nhìn về phía Hạ Sinh, trong mắt tràn
đầy nghi vấn: không phải nói là uống nhiều quá khi dễ Tiểu Liên sao, sao
lại khi dễ đến khuê nữ Hoàng gia?
Nương Bát Cân bổ nhào lên người con trai, khóc đến không kịp thở,
"Trời a! Huynh đệ một nhà nha, sao lại ra tay được chứ?"
Lâm đại gia đã đi tới phụ cận, uy nghiêm hỏi: "Đến cùng đã xảy ra
chuyện gì?"
Lâm Đại Mãnh cũng nói: "Cửu Nhi, Xuân Nhi, sao nháo đến như vậy?"
Hai người vừa định nói chuyện, đám người nhị mợ Lâm Xuân đi ra, kêu
trời kêu đất mắng: "Con trai Lâm gia các ngươi thích Đỗ Quyên, mỗi ngày
tưởng nhớ Đỗ Quyên, yêu Đỗ Quyên, nói Đỗ Quyên sờ tiểu tước nhi của
hắn, thì đi tìm Đỗ Quyên sờ đi, làm cái gì tai họa khuê nữ ta?"