Lúc nãy Tiểu Liên cắn ngược Đỗ Quyên, nàng còn chưa giận lắm; khi
Bát Cân nói ra nội tình, nàng liền nổi giận, cảm thấy đều do Đỗ Quyên gây
họa, làm phiền hà khuê nữ nàng. Nàng lập tức đem chuyện náo ra, một gia
tộc lớn như vậy chỉ cần để ý gièm pha Đỗ Quyên, chuyện Tiểu Liên chịu vũ
nhục sẽ không chói mắt như vậy nữa.
Không thể không nói, nàng và Tiểu Liên thật là mẹ con liền tâm.
Bên ngoài nháo đến như vậy, tỷ muội Đỗ Quyên đương nhiên cũng đi ra.
Dù Đỗ Quyên từng kiến thức qua phụ nữ nông thôn cãi nhau, vẫn bị lời
của nhị mợ chọc tức, nhất thời ngây người, không biết ứng đối thế nào.
Đừng trách nàng uất ức, lời lẽ ô uế của mụ bà chanh chua chửi đổng,
nàng thật không biết đáp trả ra sao, lại nói lời tới quá đột nhiên, nàng không
kịp suy nghĩ.
Hoàng Tước Nhi xông lên trước lớn tiếng nói: " Nhị mợ, ngươi không
phân rõ phải trái!"
Nhị mợ định nói chuyện, chợt nghe thanh âm thanh thúy truyền đến:
"Chính khuê nữ ngươi không biết xấu hổ, mỗi ngày tơ tưởng biểu ca, yêu
biểu ca, một lòng muốn sờ tiểu tước nhi biểu ca, cho nên mới gấp gáp đưa
nước cho biểu ca, mới bị hại, còn không biết xấu hổ đổ vào người khác.
Chúng ta nhiều con gái như vậy, sao chỉ có nàng chạy ra phía sau?"
Đây là Hoàng Ly, ra mặt nói một hơi, từng câu đối đáp với nhị mợ. Nàng
nghe tức giận đến nhảy cững lên, mắng: "Tiểu nha đầu này, vừa nghe là biết
không phải thứ đứng đắn gì."
Cửu Nhi nghe xong bạo nộ, đó là nhị mợ Lâm Xuân, không phải mợ của
hắn, bởi vậy nói chuyện không chút khách khí: "Xuân Sinh, sao ngươi lại
có người mợ càn quấy không nói đạo lý như vậy?"