Nàng không cần quay đầu, cũng biết là Lâm Xuân tới.
Lâm Xuân ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng sợ, không có việc
gì."
Đỗ Quyên khẽ gật đầu, lại nghiêng tai lắng nghe thanh âm bên trong
phòng, nàng rất muốn biết Hoàng Nguyên nói như thế nào.
Trong phòng, Hoàng Nguyên cố nén cảm giác khác thường, một mặt an
ủi Phùng thị, một mặt nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Nương, có phải là có
chuyện gì gạt chúng ta hay không?"
Chỉ có không phải ruột thịt, mới có thể bỏ được.
Tựa như Dương gia đối với hắn vậy.
Phùng Thị kinh hoảng nói: "Không có! Nương chỉ là sốt ruột. Nương có
thể không nóng nảy sao!"
Hoàng Nguyên càng thêm hoài nghi nhưng không biết hỏi tới thế nào,
không biết bắt đầu ra sao.
Cuối cùng, hắn không thể làm gì khác hơn, nói: "Nương nói lời này cũng
vô dụng, dù chúng ta đáp ứng việc hôn nhân, Diêu Kim Quý cũng sẽ không
buông tha ta và cha —— hắn sợ tương lai ta trả thù hắn. Nương, ngươi
cũng đừng hồ đồ như gia gia. Ta nói cho ngươi biết, Diêu Kim Quý chính
là lang sói. Nếu hắn tốt, năm xưa bị tỷ tỷ mắng một trận mà đậu Tiến sĩ, có
thể định thân còn làm ra chuyện lừa hôn này sao? Có thể bởi vì chúng ta
không đáp ứng việc hôn nhân nên chạy đi nha môn cáo cha sao? Đó chính
là tiểu nhân! Nương yên tâm, nhi tử sẽ không tha cho hắn !"
Phùng Thị nghe như vậy, trong tuyệt vọng nảy sinh ác độc, nói: "Nếu
thật ngươi và cha ngươi bị lưu đày, nửa đời sau của lão nương sẽ dây dưa
hắn, không cho hắn yên!"