ĐIỀN DUYÊN - Trang 2198

Tảm Hư Cực đánh giá cao Đỗ Quyên, hắn và đường muội vì lời của Đỗ

Quyên nói cảm thấy xấu hổ, nhưng không thể nói Đỗ Quyên thất lễ, cũng
không thể hoài nghi tâm tính nàng.

Hắn liền thuận thế xoay chuyển đề tài, cười nói: "Vậy Hoàng huynh đệ

giúp Yên muội muội họa một bức đi! Hôm nay khó được ngươi có hưng trí
như vậy, vẽ ra chắc sẽ khác thường."

Hoàng Nguyên khôi phục thái độ bình thường, khẽ cười trải ra giấy bút,

bắt đầu vẽ.

Hắn vẽ chính là cảnh vừa rồi Tảm Lao Yên từ dưới hoa chậm rãi đi tới.

Hắn chỉ gặp qua khuôn mặt Tảm Lao Yên một lần, cũng chưa từng nhìn

thẳng, bởi vậy đối với nàng không quá quen thuộc. Không giống Đỗ
Quyên, nét tươi cười đã xâm nhập trong lòng hắn. Cho nên, hắn mời Tảm
Lao Yên ngồi đối diện hắn.

Phần đông người còn nhỏ tuổi ở phương diện nào đó có chút thành tựu,

cũng có chút thiên phú linh khí. Lâm Xuân như thế, Hoàng Nguyên cũng là
như thế. Một khi hắn cầm lấy bút vẽ, là tâm vô ngoại vật, trong lòng trong
mắt đều chỉ có vẽ.

Hắn không giống trước đây không dám nhìn thẳng Tảm Lao Yên, thỉnh

thoảng lại ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng. Mỗi cái liếc mắt nhìn qua, đều
phảng phất nhìn đến tận đáy lòng của nàng.

Tảm Lao Yên lẳng lặng ngồi trên ghế đá, thản nhiên khẽ cười, rộng mở

tâm linh, vượt qua khuôn khổ mất tự nhiên và đoan trang của khuê tú đại
gia, có ý hàm xúc và cách biểu lộ tâm tư khác. Nhìn vào ánh mắt càng
khiến cho hắn cảm thấy lẫn lộn. Không tự giác, hắn tâm tùy ý vẽ, dưới ngòi
bút nữ tử càng mông lung, như sương khói mờ mịt, trong ôn nhu mang theo
cố chấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.