ĐIỀN DUYÊN - Trang 2297

Từ nay về sau, vẫn có người lục tục tới cửa.

Đợi thái dương lắn sau dãy núi, người tới càng đông hơn, rất nhiều người

đều dắt con kéo cháu, đưa đến để Hoàng Nguyên "phẩm giám". Để tránh
hắn nhìn nhầm, trước đó nhất định muốn tự giới thiệu một phen: người nói
cháu trai nhu thuận nghe lời; kẻ nói con trai thông minh có khả năng; người
khen con trai có trí nhớ tốt, có thể nhớ rõ chuyện lúc hai ba tuổi ; nào là con
mình thông minh, lên núi xuống sông, lưới cá bắt thỏ, đều làm được hết; có
người còn nói con cháu họ có thể biện luận, có thể đánh đấm, chỉ xếp sau
Cửu Nhi làm "Đại tướng quân" trong thôn ... Đủ loại ngôn từ, đều ra sức
khen con mình không giống bình thường, là nhân tài cần đào tạo.

Chị em Đỗ Quyên bận rộn trong phòng bếp. Ngẫu nhiên tới phòng khách

lấy đồ, nghe được chút đỉnh, trở về học cho những người khác nghe, đều
cười đến đau bụng.

Đỗ Quyên nói, có thể thấy được lòng cha mẹ trong thiên hạ:

Con ai cũng không bằng con mình!

Đại Nữu đã làm mẹ người mỉm cười nói: "Còn cần nói sao!"

Hoàng Nguyên ở phòng khách lại cười không nổi.

Hắn bất quá chỉ là một thiếu niên thư sinh, đọc sách tàm tạm, chưa từng

dạy học. Đối mặt với đám con nít nông thôn cao thấp mập ốm, đen trắng
xấu đẹp, chân trần đen thui, thậm chí còn có gỉ ghèn, hút ực hai dòng nước
mũi đậm sệt, hắn thật không biết ứng đối thế nào.

Trong lòng hắn luôn nhìn vào Lâm Xuân, tỷ muội nhà mình càng không

cần nói, cực xuất sắc, bởi vậy cảm thấy thôn Thanh Tuyền núi đẹp, nước
đẹp, người càng đẹp hơn, trong lòng cho rằng hài đồng nông thôn thông
minh lanh lợi. Sau đó thấy Hoàng Tiểu Bảo cũng không kém. Khi về đến
nhà, thấy Tiểu Thuận, Đông Sinh và Thập Cân, đường đệ của Lâm Xuân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.