ĐIỀN DUYÊN - Trang 2436

Ngoại trừ những ngày vừa tới thời không này, mười mấy năm qua, nàng

chưa từng như đêm nay có cảm giác kiếp trước kiếp này tới gần như vậy.
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, phảng phất như vừa cùng Lý Đôn rơi xuống
núi hôm qua.

Nàng khẽ cười dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tượng mỹ nhân ngư lạnh lẽo,

có chút vui vẻ pha lẫn chút buồn bã: kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là
kiếp này, vượt qua thời không, cảnh còn người mất!

Pho tượng lạnh lẽo trước mặt không thể động, không thể nói, lại là sự

quen thuộc duy nhất của nàng ở thế giới này, lại là đại biểu duy nhất của
kiếp trước. Về phần Hoàng Nguyên, đối với nàng mà nói giống như một
giấc mộng xa xăm, giống như một câu chuyện miêu tả một cô gái si tình, tu
luyện 500 năm, một ngàn năm chỉ vì muốn nhìn người yêu một lần, vuốt ve
hắn một lần; mà nàng lại muốn cùng hắn ôn chuyện cũ, nối tiếp tiền duyên!

Phùng Thị vạch trần lai lịch của nàng, làm cho nàng cách mục tiêu gần

thêm một bước.

Càng gần, nàng càng khẩn trương, càng chờ đợi.

Bỗng nhiên nàng cảm nhận được tiếng lòng của cô gái trong câu chuyện:

trơ mắt nhìn người yêu kiếp trước đến gần bên cạnh, sau đó nghiêng mình
lướt qua. Trước khi gặp mặt là nỗi niềm mong mỏi, lúc gặp mặt là vui
sướng, và sau đó là thất lạc, là rõ ràng khắc cốt như thế.

Nàng không nên bỏ qua, nàng nhất định phải nắm bắt lấy hắn!

Tuy rằng nàng không rõ vì sao đêm nay Phùng Thị muốn vạch trần thân

thế của nàng, nhưng với sự hiểu biết của nàng với mẹ nuôi, chắc chắn sẽ
không có ác ý. Còn lại, phải nhờ vào chính nàng.

Nàng khẽ giọng nói nhỏ với pho tượng lạnh lẽo: "Nếu ngươi thực sự linh

thiêng thì đã giúp trợ ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.