Hoàng Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Cùng Tiểu Thuận đi vào
miếu chơi."
Đỗ Quyên "Nga" một tiếng, không nói gì thêm.
Lúc này, nàng không biết nói gì cho phải.
Hoàng Nguyên cũng không biết nói gì, đành ngẩng đầu nhìn trăng tròn
trên bầu trời đêm, khẽ cười nói: "Đêm trăng tròn ngồi ở chỗ này có một
hứng thú khác. Nếu ta mang theo tiêu, thổi một khúc < xuân giang Hoa
Nguyệt Dạ >, càng thêm trợ hứng. Chỉ là trăng thu thê lương lạnh lẽo chút,
không bằng ngày xuân vạn vật sức sống tràn trề, chỉ sợ thổi không ra ý
cảnh kia."
Đỗ Quyên không lập tức nói tiếp, yên lặng một chút mới nói: "Trăng thu
trăng xuân, đều là một vầng trăng, chỉ khác là ý cảnh trong lòng người.
Ngươi nói đi, nhiều năm trước, hoặc là nhiều năm sau, ánh trăng có gì khác
tối nay?"
Hoàng Nguyên lẩm bẩm nói: "Nhân sinh đời đời vô cùng đã, giang
nguyệt hàng năm chỉ tương tự."*
* Ý nói đời người muôn đời thay đổi, sông nước thì vẫn như cũ
Đỗ Quyên sườn mặt nhìn hắn, trầm mặc hỏi: "Ngươi thay đổi?"
Hoàng Nguyên lập tức cảm giác được ánh mắt của nàng, cũng nhìn lại
nàng.
Ánh trăng dừng trên gương mặt trơn láng, trắng mịn của nàng, như tưới
gội ngọc lộ, không ngừng đem quang huy bao phủ nàng, thần thánh mà cao
thượng.
Hắn nhìn ngây người.