Như Gió cũng đi, bờ sông càng yên tĩnh, tiếng côn trùng đêm thu nỉ non
nhiều hơn, thành âm thanh chính giữa vùng non nước hoang vui. Trên cao,
trăng vẫn lặng lẽ chiếu sáng. Ánh trăng bao phủ hai người, phảng phất như
hình ảnh xuyên thời không, từ kiếp trước vào kiếp này!
Trăng ngã về tây thì bọn họ mới đứng dậy rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Nguyên sớm đi nhà cũ thỉnh an.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương mới vừa thức dậy đã thấy cháu trai
quỳ trước giường, cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó nói: "Gia gia, nãi
nãi, tôn nhi có một thỉnh cầu, mong gia gia nãi nãi thành toàn."
Hoàng lão cha bước lên phía trước nâng dậy cháu trai, hỏi: "Chuyện gì?
Ngươi nói."
Hoàng đại nương cũng bận rộn nói: "Ngươi nói, muốn cái gì, nãi nãi
giúp ngươi làm."
Hoàng Nguyên ngồi ở giữa ông bà, trịnh trọng nói: "Gia gia, nãi nãi, ta
muốn cưới Đỗ Quyên..."
Điểm tâm xong, Đỗ Quyên bị gọi đi nhà cũ.
Nàng cho rằng, nhất định là nãi nãi muốn mình giúp tiểu thẩm nấu cơm.
Nhưng khi đến chỗ đó, lại thấy gia gia nãi nãi và cha mẹ đoan chính
phân ngồi ở phòng chính, Hoàng Nguyên đứng bên người gia gia, những
người khác đều không có mặt, nàng liền kinh ngạc.
Đợi nghe Hoàng lão cha nói muốn đem nàng hứa cho Hoàng Nguyên,
nàng không khỏi dại ra.
Nàng nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên mỉm cười với nàng, ấm áp như
gió xuân!