Lập tức cũng không giấu diếm, đem đối thoại của hắn cùng Đỗ Quyên
hết thảy nói cho Hoàng Nguyên nghe, "Đỗ Quyên không thật thích ngươi,
nàng cho rằng ngươi là phu quân kiếp trước của nàng, mới đối ngươi như
vậy. Nếu ngươi không thể chứng minh mình là phu quân kiếp trước của
nàng, chính là lừa hôn!"
Hoàng Nguyên cười lạnh nói: "Bất kể có phải hay không phải, kiếp trước
coi như là mây khói, không cần chứng minh. Nay sống lại, ta cùng Đỗ
Quyên tình đầu ý hợp, ngươi cứ nhất định dựa vào điểm ấy áp chế nàng,
làm cho nàng tiến thoái lưỡng nan, đó có là hành động của quân tử sao?
Còn không cô phụ tình nghĩa của nàng đối với ngươi?"
Lâm Xuân cũng cười lạnh nói: "Tình đầu ý hợp? Thật là buồn cười!
Ngươi đi trong thôn hỏi thăm một chút, nghe chuyện thanh mai trúc mã của
Đỗ Quyên và Lâm Xuân, câu chuyện của 2 đứa trẻ vô tư."
Hoàng Nguyên sắc bén chỉ ra: "Nói là thanh mai trúc mã, vì sao chậm
chạp không định thân? Mười mấy năm đều không định, có thể thấy được
Đỗ Quyên chỉ coi ngươi là ca ca, không có ý niệm gì."
Lâm Xuân tức giận nói: "Đây là Đỗ Quyên cuồng dại. Ai biết bị ngươi
thừa dịp mà vào."
Hoàng Nguyên chọc tức: "Ta được cái gật đầu của Đỗ Quyên, lại có
trưởng bối tác chủ, sao bị ngươi nói tệ như vậy?"
Lâm Xuân cậy mạnh nói: "Vốn cũng không khó! Ngươi vừa mới nói
quân tử, ta hỏi ngươi: ngươi phá hư nhân duyên người khác, tính là quân tử
gì chứ?"
Hoàng Nguyên mở to hai mắt nói: "Sao thấy được là ta phá hư, mà
không phải là ngươi phá hư?"