ĐIỀN DUYÊN - Trang 2489

Trong mắt hắn không có cảm xúc, chỉ có mê mang và khó hiểu.

Đỗ Quyên đột nhiên đau triệt nội tâm!

Ca như thế này, khẽ giọng hát sẽ không truyền tải hết ý vị. Huống chi,

hắn thưởng thức là , là , nếu không nữa thì cũng là hùng hồn đại khí ; hắn
thưởng thức tiếng đàn yên tĩnh chậm rãi, còn có tiếng tiêu tiếng trúc địch
du dương; nhạc rock... cách hắn quá xa!

Hoàng Nguyên nghe ca khúc này, cảm thấy bên trong có tưởng nhớ, có

giãy dụa, thật khó hiểu. Hắn tinh tế suy nghĩ "Khi đó" "Vãng tích" "Không
cam tâm" "Mê mang" đều ẩn hàm ngụ ý, nên thấy kinh hãi. Bỗng liếc mắt
nhìn thấy thiếu nữ mỉm cười hai mắt đẫm lệ, đau thương như vậy, như chờ
đợi một tương lai và hi vọng không thể đến mà tuyệt vọng!

Cười so với khóc càng làm hắn khó chịu, nước mắt nóng bỏng tim hắn.

Hắn vội vàng kéo tay nàng nói: "Bài hát này là..."

Hắn cảm thấy, trong lòng Đỗ Quyên chôn một thiên đại bí mật không thể

cho ai biết. Hắn không dám cưỡng cầu nàng nói ra. Hắn cũng biết, nàng sẽ
không nói ra được, trừ phi có một ngày, hắn có thể chứng thực hắn chính là
phu quân kiếp trước của nàng.

Đỗ Quyên hít sâu một hơi, thu hồi tâm thần, khẽ giọng đọc ca từ, sau đó

nói: "Làm người trong hồng trần cuồn cuộn, bị danh lợi cùng yêu hận tình
thù quấn quanh, nên bản thân mê muội, ngươi sẽ không chú ý nhớ tới mùa
xuân nhiều năm trước, vô dục vô cầu, đơn giản chất phác vui sướng! Ngươi
cố gắng gào thét, giãy dụa muốn trở về quá khứ, lại không thoát được gông
xiềng trong lòng..."

Hoàng Nguyên lẳng lặng nghe, giống Đỗ Quyên của năm đó, nhưng khó

gợi nỗi xúc động trong hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.