Đợi hai anh em chặt được một đống cao, nhét hết vào gánh trở lại nhà,
thấy giữa sân có bốn giỏ trúc, vẻ mặt hai người khác nhau.
Hoàng Lão Thực nhếch miệng cười hỏi: "Cha, đều lấy qua sao?"
Phùng Trường Thuận giương giọng cười nói: "Đó là đương nhiên. Còn
không phải là thông gia biết trong nhà ngươi cần gấp, muốn giúp ngươi một
phen. Không phải là cha mẹ ruột thịt, ai quản chuyện của ngươi!"
Đỗ Quyên nghe qua liền bật cười.
Ông ngoại a, thật tuyệt!
Phùng Trường Thuận nghe nàng cười, vội nói: "Thông gia nhìn xem,
ngay cả Hoa Nhi cũng cao hứng kìa, hiểu được gia gia nãi nãi thương
nàng."
Hoàng đại nương vội ghé sát vào bên người Phùng bà ngoại. Đỗ Quyên
lập tức phối hợp với ông ngoại, đối với nàng nở một nụ cười xinh đẹp. Mặc
dù không có "mê hoặc mọi người", nhưng làm cho nãi nãi xem ngây người,
bởi vì nàng cảm thấy ánh mắt cửa đứa bé như có thể nói chuyện.
Nàng không khỏi kinh ngạc nói: "Ái dà! thật sự, đứa bé này nhìn ta cười
kìa!"
Phùng bà ngoại cũng tham gia, theo thông gia nói: "Đương nhiên rồi!
Đừng thấy nàng nhỏ, nàng có thể không nhận biết gia gia nãi nãi sao!"
Vẻ mặt người nói thật khẳng định, người nghe đầy tin tưởng, Đỗ Quyên
cười rộ lên một lần nữa.
Cháu gái làm người yêu, Hoàng đại nương ngứa tay, đưa tay về phía
ngực Phùng bà ngoại đón nàng.