ĐIỀN DUYÊN - Trang 2612

Chốc Đầu ca nói, trên đường hắn gặp Hoàng Nguyên và Hoàng Ly, nói cho
bọn hắn biết. Sao Hoàng Nguyên không có nói cho nãi nãi biết việc này?"

Hoàng đại nương cả giận: "Nói rồi ngươi không trở về nhà? Ngươi chỉ

biết làm cho đã nư!"

Đỗ Quyên không để ý tới nàng, nói tiếp: "Ta đi vào núi lấy linh chi và

dược liệu, dù ít cũng bán được hai ba trăm lượng bạc, sao nãi nãi nói như
thể ta đi chơi vậy?"

Bờ sông yên tĩnh, mọi người đều bị "Hai ba trăm lượng bạc" hấp dẫn.

Vốn nước chảy vang, thêm tiếng nện xiêm y, tiếng rửa ráy, thanh âm nói

chuyện không cao, căn bản không nghe được, bởi vậy mọi người đều dừng
tay, nghiêng người lắc cổ, nhìn hai bà cháu, một người đầu sông, một kẻ
cuối sông, đối diện tranh cãi.

Hoàng đại nương thấy mọi người đều nhìn nàng, cảm thấy đuối lý.

Nhưng với tính tình của nàng sao chịu bỏ qua, kiên trì nói: "Dạo hay

không dạo thì không nói, không phải là trong lòng ngươi không thoải mái
mới lên núi hả? Tảm cô nương người ta còn chưa ủy khuất, ngươi còn ra vẻ
trước người ta. Nếu không phải mẹ ngươi năm ấy liều mạng ôm ngươi về,
bây giờ còn không biết ngươi đang ở đâu, còn không biết tốt xấu, không
biết báo ân..."

Đỗ Quyên ngắt lời nàng: "Nãi nãi, nương ta đã cứu ta, nhưng ngươi năm

ấy đem đẩy ta xuống sông, mạng này coi như đã trả cho Hoàng gia. Sau
này, ở Cây Lê Câu nãi nãi bỏ ta. Nói tới, nãi nãi còn thiếu ta một cái mạng
đó!"

Đỗ Quyên nghiêm trang cùng bà già tính trướng, kể được hết sức rõ

ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.