Nhưng không chờ nàng mở miệng, vợ Đại Mãnh ở một bên nói: "Thừa ít
đồ như vậy còn chưa đủ bồi thường cho đệ muội đâu. Đệ muội móc ra hết
đồ dự trữ của nhà mình đóng góp vào, dầu muối cũng xài rất nhiều. Nếu
không bồi thường cho bọn họ, đến ngày mùa bọn họ sẽ gặp khó khăn . Đại
nương mang vài thứ đến cũng không ra không. Cả gia đình ăn một bữa
ngon không nói, nghe nói Lão Thực huynh đệ còn đưa lộc nhung cho
ngươi, có phải không? Đây chính là Nhậm huynh đệ đưa cho đệ muội bổ
thân mình. Lão nhân gia ngươi hôm nay kiếm lớn!"
Phùng Minh Anh ôm Đỗ Quyên đứng bên cạnh nhìn nàng thái rau.
Đỗ Quyên nghe xong lời của nàng, bội phục muốn chết. Nhìn xem,
người lợi hại nói có khác, uyển chuyển mà có xương, nói ngươi được tiện
nghi còn khoe mã, lòng tham không đáy, không để ý đến con trai cả, nói
còn rõ ràng dễ hiểu nữa.
Người mẹ nuôi này, làm người thật là thẳng thắn.
Nàng liền y nha cười rộ lên.
Vợ Đại Mãnh nghe được, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng. Thấy nàng cười
vui vẻ, liền đối với nàng chớp chớp mắt, làm cho Hoàng đại nương liếc mắt
nhìn, lại ra vẻ chỉ có nàng mới có thể hiểu ánh mắt đó. Kỳ thật Đỗ Quyên
cũng nhìn rõ ràng, càng ức chế không được cười to.
Hoàng đại nương nghe vợ Đại Mãnh nói, không khỏi nóng mặt, lúng
túng nói: "Là không dư bao nhiêu. Nhà lão Đại, ngươi cũng là. Đã nói mỗi
nhà đều ra lương thực và đồ ăn, ngươi làm cái gì mà bù ra nhiều như vậy?"
Đầu tiên là vì chuyển dời xấu hổ, nói xong bỗng nhiên phát hiện Phùng
Thị thật không biết trì gia, bởi vậy càng oán thầm: "Ngươi bỏ đồ ra, người
ta không biết còn tưởng rằng ngươi chiếm lợi, không được ăn còn bị mệt..."