lồng ngực.
Lâm Đại Mãnh không thấy hắn đuổi kịp, quay đầu hỏi: "Nhậm huynh
đệ?"
Nhậm Tam Hòa vội đáp: "Tới." nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Vinh
Tử.
Vinh Tử không dễ dàng ôm ổn Đỗ Quyên, vừa định thần lại bị hắn nhìn
như vậy, tâm lại "bang bang" nhảy, không tự chủ ôm Đỗ Quyên thật chặt
vào ngực.
Đỗ Quyên bị nàng ôm đến bực mình, theo tầm mắt xấu hổ của nàng nhìn
qua, lập tức tìm được tên đầu sỏ gây chuyện —— soái ca Nhậm Tam Hòa!
Nhất thời, nàng thầm kêu rên: "Họa thủy nha!"
Bên kia, Hoàng lão cha thấy Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm Vinh Tử,
trong lòng vừa động, nhớ tới tâm tư bà già muốn kết thân với Nhậm Tam
Hòa, liền ngừng chân cười nhìn Lâm Đại Mãnh nói: "Chúng ta ngồi ở bên
ngoài đi. Bên ngoài có nắng, phơi ấm áp."
Lâm Đại Mãnh sảng khoái gật đầu.
Đầu xuân, ngồi ở bên ngoài quả thật rất thoải mái.
Vì thế, Hoàng lão cha ra lện cho 2 người con trai khiêng bàn ra, trà quả
cũng bưng ra.
Như vậy, nam nữ đều tụ tập ở trong sân, phân ra hai bên uống trà, ăn trái
cây, nói giỡn.
Nhậm Tam Hòa cũng cảm thấy ở bên ngoài rất tốt, nhân tiện nhìn Đỗ
Quyên.