ĐIỀN DUYÊN - Trang 457

Hoàng đại nương thấy nàng như vậy, mừng đến tâm ngứa, thiếu chút nữa

nhảy dựng lên, cười không khép được miệng, hỏi thẳng: "Là thành sao? Ta
đã nói mà, Nhậm tiểu ca đối với Vinh Tử như vậy nhưng là... Hi! Chúng ta
lớn tuổi như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua, còn có thể nhìn lầm sao?"

Trong lòng vợ Đại Mãnh "lộp bộp" một chút, thầm nghĩ hỏng rồi, diễn

hơi quá.

Nàng vội cười hì hì khoát tay nói: "Không phải! Không phải nói cái kia

—— chuyện đó vẫn không thành. Nhậm huynh đệ nói trước mắt không
muốn thành thân. Ta đang nói Đỗ Quyên! Đại nương, lão nhân gia, ngươi
thật có một cháu gái tốt. Người trong thôn ai thấy mà không khen! Đó là
người gặp người thích nha!"

Nụ cười trên mặt Hoàng đại nương không kịp rút đi đã bị lời của nàng

làm tỉnh mộng.

Nàng định hỏi cho rõ, lại nói Nhậm tiểu ca muốn chờ thêm hai năm mới

thành thân cũng không sao, bọn họ chờ nổi, ai ngờ vợ Đại Mãnh lại khen
Đỗ Quyên. Nói vừa nhanh lại vang dội, còn mang theo một trận cười giòn
tan, nàng chen miệng không lọt.

Người ta khen cháu gái nàng, đương nhiên nàng cảm thấy có mặt mũi.

Nhưng khen vào lúc này có chút không đúng lúc.

Nếu Đỗ Quyên lớn tuổi chút, dù chỉ 10 tuổi thì còn có thể thuyết minh

Nhậm Tam Hòa coi trọng Đỗ Quyên, nhưng trước mắt nàng còn đang bú
sữa mà.

Nàng trương mặt không biết làm sao. Đợi vợ Đại Mãnh bớt cười lại, mới

lắp bắp hỏi: "Mẹ nuôi nàng, rốt cuộc Nhậm tiểu ca có ý gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.