ĐIỀN DUYÊN - Trang 497

Mương này cũng hai thước rộng. Mương như vậy trong thôn và ngoài

đồng ruộng có thật nhiều.

Ở hạ du Đỗ Quyên tìm một chỗ tương đối hẹp, kêu Hoàng Tước Nhi

đem rổ chặn ngang mương, hai bên trống không dùng đất đá chặn lại, sau
đó nói: "Cứ như vậy. Chờ một lát tới bắt cá."

Hoàng Tước Nhi hài lòng cười, nói: "Tốt, như vậy bớt việc a."

Lại hỏi: "Đỗ Quyên, nếu gà không ăn thì làm sao?"

Đỗ Quyên nói: "Phơi khô, băm nhuyễn, trộn, vỏ bắp."

Mắt Hoàng Tước Nhi sáng lên, nói: "Cho gà ăn thịt."

Bình thường nương xào rau cho một chút thịt vụn, mùi vị đó thơm vô

cùng. Bởi vậy, nàng cảm thấy chủ ý của muội muội thật không sai.

Lâm Xuân là đứa cẩn thận, lại nói, con trai thích vọc nước, hắn ngại

Hoàng Tước Nhi đắp đá bùn không được kín, tự mình chân trần đứng dưới
mương, chổng cái mông nhỏ dùng bùn lấp vào khoảng trống hai bên đầu rổ,
làm cho hai tay đều là bùn.

Bận rộn đến mức đầy đầu mồ hôi mới ngước mặt đối Đỗ Quyên kêu lên:

"Đỗ Quyên, xem. Tốt lắm."

Đỗ Quyên vội khen: "Thật có năng lực. Đi lên, rửa tay. Rửa."

Lâm Xuân gật đầu, trong mương dùng sức chà tay.

Sau đó sẽ ngồi trên cỏ bên bờ rửa chân mang giầy.

Đây là Đỗ Quyên dạy sinh hoạt thường thức: chơi như thế nào đều được,

dơ tay phải rửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.