lại lên núi, đi sớm về tối, cả ngày không được nhàn.
Sân Hoàng gia phơi đầy thu hoạch vụ thu.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi coi heo gà, một bước không dám rời đi.
Trong lúc đó, Hoàng đại nương có lần tới cửa, hỏi Đỗ Quyên: "Cha
ngươi đâu?"
Đỗ Quyên vội bưng băng ghế đến cho nàng ngồi, nói: "Cha và nương đi
lên núi."
Hoàng đại nương trầm mặt nói: "Một người đàn ông trong gia đình, việc
đứng đắn ruộng nương không làm, lại cùng vợ lên núi làm những việc
không đâu."
Hái thổ sản vùng núi mặc dù trọng yếu, nhưng đến cùng không phải là
nghề chính, bởi vậy phần lớn do nữ nhân làm.
Đỗ Quyên cười nói: "Nhà chúng ta nghèo, thu lương thực ít. Cha ta
muốn thu chút thổ sản vùng núi, mang đi ra ngoài kêu ông ngoại bán đổi
muối, mua vải. Không giống nhà bà nội, ruộng đất nhiều, nhị thúc lại làm
thợ mộc kiếm tiền, cái gì cũng không thiếu. Nhà chúng ta thật đáng
thương."
Hoàng đại nương nghe xong như thấy quỷ, trừng mắt nhìn bé gái.
Ánh mắt tinh thuần của Đỗ Quyên nhìn nàng, tò mò hỏi: "Nãi nãi đến có
việc gì? Là đến xem nhà ta làm xong việc chưa để hỗ trợ?"
Hoàng đại nương nghe xong thiếu chút nữa há mồm muốn mắng, cố nhịn
xuống.
Chẳng biết tại sao, đối với khuôn mặt mũm mĩm tươi cười của bé gái,
nói chuyện lại hợp tình hợp lý, nàng mắng không được. Hoàng Tước Nhi