ĐIỀN DUYÊN - Trang 673

Hai người kia đời nào chịu nghe. Một người muốn con trai bỏ vợ, một kẻ

muốn con gái bỏ chồng.

Hoàng Lão Thực hoảng đến mức "bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt

lão cha, đau khổ cầu khẩn nói: "Cha, đừng để nương Tước Nhi đi."

Hoàng lão cha không chút nào thương xót, cười lạnh nói: "Đồ không có

tiền đồ! Không có người ta ngươi không sống nổi sao? Ngươi không nghe
thấy, người ta chờ về nhà mẹ đẻ lấy chồng khác kìa, còn hiếm lạ ngươi lão
thực sao. Người ta ghét bỏ cha mẹ huynh đệ ngươi liên lụy ngày lành của
nàng."

Phùng Thị cũng nghe náo loạn, từ phòng bếp chạy ra.

Nàng nghe lời của Hoàng lão cha nói, trước mắt bỗng tối đen, tay vịn

khung cửa mới đứng vững.

Hoàng lão cha thấy biểu cảm của nàng hiển nhiên là không muốn bị hưu,

lòng càng đắc ý cố làm ra vẻ thúc giục Lâm lý chính, thỉnh hắn ở giữa
chứng kiến, viết hưu thư cho hai bên ấn dấu tay.

Thôn Thanh Tuyền chỉ có Lâm gia có người biết chữ.

Hoàng đại nương vốn cực hận Phùng thị, cũng ở một bên thêm mắm

thêm muối.

Tóm lại, hai cụ hôm nay nhất định phải bỏ con dâu cả, không hề quản đại

nhi tử dập đầu cầu xin. Về phần hai đứa cháu gái, có nương hay không có
nương đều sẽ lớn lên.

Phùng Trường Thuận không sợ chút nào, cười lạnh đối Phùng Thị nói:

"Ttrách cha mắt bị mù, đem ngươi gả cho người như vậy. Hôm nay cùng
cha trở về. Chúng ta chống mắt nhìn xem, xem Hoàng gia cưới vợ mới,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.