nuôi lớn cháu trai, mỗi ngày mang đồ đi hiếu kính cha mẹ chồng và huynh
đệ."
Thân mình Phùng Thị mềm nhũn, dựa vào khung cửa trượt dài xuông
đất.
Nàng nhìn Phùng Trường Thuận, môi run run nhưng không thể thốt ra
lời.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi tay cầm tay đứng ở cửa nhìn trò khôi hài
trong phòng.
Hoàng Tước Nhi sợ tới mức lạnh run, nắm tay muội muội thật chặt,
trong mắt tràn đậy nỗi sợ hãi.
Đỗ Quyên tức giận ngực phập phồng.
Nàng là con một lớn lên ở đô thị, nàng không thể lý giải được quan niệm
luân lý và những phân tranh vụn vặt của gia đình nông thôn này.
Đến chết nàng cũng không nghĩ ra: một nhà của nàng trêu ai ghẹo ai
chứ?
Sao ông ngoại và cha vì tranh một hơi, nhất định muốn cha mẹ tách ra?
Tuy rằng sinh khí, nàng thật khóc không được.
Nàng quen cười, lại không thương tâm, sao có thể nói khóc là khóc được.
Phùng Minh Anh cũng không ngờ có biến hóa này, cũng giật mình.
Bỗng nhiên thanh âm bên người vang lên: "Mang Đỗ Quyên và Tước
Nhi đi."