rắn cắn ngươi. Lúc trở về ngươi đi không được, chúng ta phải cõng
ngươi..."
"A a —— "
Hoàng Ly thét chói tai ngắt lời, không cho nàng nhắc lại chuyện cũ
"không chịu nổi" của mình.
Phùng Thị nhìn mấy tỷ muội tranh cãi ầm ĩ, trên mặt vẫn mang theo ý
cười.
Bất tri bất giác, đêm đã khuya, nàng không đi về phòng, cùng ba khuê nữ
chen chúc một giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau Phùng Trường Thuận đi về, nói là cuối năm chuyện
nhiều, không thể trì hoãn.
Phùng Thị và khuê nữ vẩy nước quét nhà lau dọn, bắt đầu bận rộn.
Hôm sau là hai mươi bảy tháng chạp, người vào núi săn thú đã trở lại. Có
Lâm Đại Mãnh, Lâm Đại Đầu, Hoàng Lão Thực, Lâm Phúc sinh và Lâm
Thu Sinh, thậm chí Cửu Nhi và Lâm Xuân đều đi.
Bởi vì nhà Nhậm Tam Hòa ở bên ngoài thôn, gần núi, cho nên mọi người
khiêng con mồi đến nhà hắn trước, chia đều rồi mới kéo về nhà mình.
Cửu Nhi và Lâm Xuân 9 tuổi, làn da phơi đen nhẽm, thập phần rắn chắc
khỏe mạnh. Một thân quần áo ngắn, đeo đai lung bằng vải thô, nhìn lại tựa
như thiếu niên mười một mười hai tuổi. Tuổi tác hai người tuy nhỏ nhưng
đều buộc tóc ở đỉnh đầu để phương tiện ở trong núi đi lại.
Cửu Nhi giống cha hắn, lời nói hào khí lại sảng khoái, còn có chút hung
ác.