Cửu Nhi nghe vậy nói: "Ta đi vớt tôm, các ngươi mò cá. Đỗ Quyên!
Ngươi giúp ta nhặt tôm."
Đỗ Quyên đáp ứng một tiếng, vội chạy tới.
Lập tức, mọi người vung lưới, võng tôm, nhặt cá, nhặt tôm. Sơn cốc tịch
mịch không người lập tức ầm ầm ồn ào náo động hẳn lên.
Mỗi một lần thả lưới xuống, rồi kéo lên nhất định sẽ không thất bại, luôn
có vài con cá từ nửa thước đến một thước dài. Cá sống trong nước suối lạnh
buốt, vảy lóe sáng, màu trắng bạc ánh xanh, hình thể tuyệt đẹp nhẹ nhàng
khoan khoái.
Tôm thì không cần phải nói, mình đều trong suốt.
Chúng nó yên lặng ở đáy đầm, không nhìn kỹ gần như rất khó phát hiện.
Đỗ Quyên nhìn sinh hoạt của sinh vật trong sơn cốc sâu thẳm, phảng
phất như hình ảnh nhàn nhã thích ý của thôn dân thôn Thanh Tuyền, trong
lòng lóe qua một tia không đành lòng: một bộ hòa hài tự nhiên sinh thái đồ,
bị mình và đám người này xâm lăng phá hủy.
Nhưng là, nghe tiếng hoan hô của những thiếu niên, không ngăn được
cảm hoài của nàng.
Nếu lúc này nàng nói đừng bắt cá, buông tha cho chúng đi, khẳng định
mọi người sẽ cười nàng điên rồi, cũng sẽ không nhìn thấy Thủy Tú và
Hoàng Tước Nhi hưng phấn đến mặt đỏ rần, đang nhấc thùng nước đi chạy
theo sau mọi người.
Đang bận rộn, nghe Phúc Sinh nói, cha hắn cũng biết nơi này, trước kia
đã đến qua một lần, năm trước không có tới vì liên tục vớt không được.
Năm nay lại quên bẵng đi, ai ngờ bị Hạ Sinh nhìn thấy nghĩ tới.