Đám người Đại cữu nãi nãi không ngừng khuyên giải an ủi.
Mặt Hoàng lão cha âm trầm nói: "Đây là nàng ghét bỏ chúng ta, muốn
đuổi chúng ta đi. Có con dâu như vậy sao? Kêu nàng dậy nấu cơm. Không
dậy thì trở về Phùng gia đi."
Hoàng đại nương giật mình, vội nói: "Thôi, cùng nàng chấp nhặt làm cái
gì. Tước Nhi và Đỗ Quyên đang nấu cơm kìa."
Bà cũng không phải người mù. Sau khi Đỗ Quyên nhắc nhở, dĩ nhiên bà
nhìn ra sắc mặt Phùng Thị không tốt, không phải giả bệnh. Bởi vậy, mặc dù
buồn bực trong lòng, bà cũng không dám náo loạn. Nếu nháo xảy ra án
mạng, bọn hắn không thể gánh vác nổi.
Bởi vậy, nàng mới ngăn Hoàng lão cha lại.
Hoàng lão cha thấy bà già nhìn hắn nháy mắt, mới không nói gì nữa,
chuyển sang mắng đại nhi tử.
Hoàng Lão Thực vừa nghe Tiểu Bảo nói Phùng Thị không sao, ai ngờ lại
nằm trên giường, vội vàng muốn đi xem, bị Hoàng lão cha mắng cẩu huyết
lâm đầu.
Ngay cả Hoàng lão Nhị cũng bất mãn nói: "Ca, ngươi thật không có tánh
khí."
Đang ồn ào, bỗng nhiên Phùng Minh Anh dắt tay Hoàng Ly từ bên ngoài
đi tới.
Mọi người liền an tĩnh lại nhìn thiếu phụ xinh xắn kia. Không mặc tơ lụa,
cũng không cài hoa thúy, cả người lại lộ ra nét trầm ổn đại khí.
Người ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn người, lại không chào hỏi ai, không
giận không cười, liền vào nhà.