ĐIỂN HAY TÍCH LẠ - Trang 121

Nàng bỏ lửng lời nói, lại quày quả thoăn thoắt đi.
Chàng nho sinh vô cùng cảm động.
Theo lời người ngọc dặn dò, chàng cần phải tạo lấy một sự nghiệp, nhưng
sự nghiệp gì? Chàng không duyên số với đường công hầu danh tướng thì
chàng phải chuyển sang nghê khác. Bất cứ nghề gì cũng tốt đẹp cả miễn
đừng làm điều gì phi nghĩa. Thế là chàng đeo đuổi môn âm nhạc, một nghệ
thuật trong 7 nghệ thuật.
Thời gian 3 năm, chàng đã thành tài và lãnh đạo một giáo phường. Chàng
hớn hở, vui tươi vội quay về quê xưa mong gặp mặt người ân nhân yêu
quý. Nhưng thảm thay, chàng vừa đặt chân về nhà nàng, thì gia đình nàng
đương làm đám táng cho nàng. Nàng vừa chết trong một cơn bạo bịnh!

Chàng nhạc sĩ tài hoa vô cùng đau đớn. Chàng muốn đưa đám táng cho
nàng. Chàng muốn khóc kể nàng. Chàng muốn để tang cho nàng. Nhưng
phải làm sao để mọi người đừng biết việc làm của chàng đối với con người
đã khuất?

Chàng liền xin cha nàng cho chàng đem phường nhạc của chàng đến để đưa
vong linh người chết. Chàng sáng tạo một cái trống nhỏ dài, hai mặt trống
có đính hai nắm cơm nhỏ, để nhắc lại kỷ niệm sâu xa cao đẹp là ngày xưa,
nàng đã cho cơm chàng ăn. Sợi dây trống đeo lên cổ bằng vải trắng là
chàng để tang nàng.

Lúc đưa đám chàng mang trống cơm lên cổ, để trống nằm ngang trước
bụng, vận dụng mười ngón tay vỗ trên mặt trống, phát thành tiếng kêu bi ai,
tha thiết:
- "Tình tang, tang tình! Tình tang, tang tình!..."

Đó là tiếng khóc kể kín đáo của chàng đối với người yêu có một tâm tình
cao thượng, thanh khiết. Đó là tiếng nức nở ở cõi lòng của một nghệ sĩ đối
với mối tình đầu đã tan vỡ, mà chàng chỉ còn mượn lấy âm thanh của
"Trống cơm" để tiễn vong linh nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.