DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1050

Nhĩ Tình trầm mặc chớp mắt một cái, cười nói với hắn: "Phó Hằng,

chàng không thể vô tình với thiếp như vậy."

"Cô nghĩ ta giữ cô lại chính là có ý với cô sao?" Phó Hằng nhìn Nhĩ

Tình bằng ánh mắt vô cảm, sau đó tầm mắt nhuộm vẻ phức tạp từ từ di
chuyển tới người Phúc Khang An, "Chẳng qua chỉ vì đứa bé này mà thôi...
Nếu cô đã sinh nó thì hãy làm một người mẹ tử tế đi. Từ nay về sau, đừng
tự rước lấy nhục nữa."

Phúc Khang An thoáng chốc run rẩy, thân thể nho nhỏ chạy trốn sau

lưng Nhĩ Tình, sau đó mới thò đầu nhìn hắn.

Phó Hằng cũng nhìn lại đứa bé này.

Hắn không có cách nào cho nó tình thương của cha, thậm chí không

biết sau này nên dùng ánh mắt gì để đối đãi nó. Thầm thở dài trong lòng,
Phó Hằng xoay người muốn đi, sau lưng Nhĩ Tình chợt cười lạnh một
tiếng: "Phú Sát đại nhân, bây giờ vội vã vào cung là muốn gặp Ngụy Anh
Lạc sao?"

Phó Hằng không để ý đến nàng ta.

"Ai nha, xem thiếp lỡ lời rồi này!" Thanh âm Nhĩ Tình hơi khuếch đại,

"Thiếp đâu được gọi cô ta là Ngụy Anh Lạc nữa? Phải kính trọng gọi cô ta
một tiếng Lệnh tần nương nương mới đúng!"

Phó Hằng chợt dừng bước, đột nhiên quay đầu: "Cô nói cái gì?"

Không vội đáp lại câu hỏi đó, Nhĩ Tình cúi người, ôm Phúc Khang An

đang trốn trốn tránh tránh vào ngực, một lớn một nhỏ như mãnh thú hồng
thủy hai đầu này cùng hướng ánh mắt thẳng tắp nhìn Phó Hằng, không lời
nào tả hết sự khuất nhục, không cách nào nói hết sự lúng túng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.