Ở nơi tàng long ngọa hổ như Tử Cấm Thành, muốn tìm một người nói
liên tục còn được, huống chi chỉ tìm một người biết nói giọng Giang Nam.
Không cần đi đâu xa mà ngay trong Diên Hi cung, Minh Ngọc gọi trực
tiếp một cung nữ đang quét dọn ngoài sân.
Cung nữ này mới tiến cung không lâu nên chưa thể nói lưu loát tiếng
Quan thoại, vừa mở miệng đã nghe đậm khẩu âm Giang Nam: "Nương
nương cho gọi nô tỳ?"
Nghe giọng nói của nàng, Ngụy Anh Lạc âm thầm gật gật đầu, hỏi
nàng: "Biết đọc chữ không?"
"Nhận biết được mấy chữ." Cô cung nữ trả lời.
Ngụy Anh Lạc liếc mắt nhìn Minh Ngọc, Minh Ngọc bước tới đưa tờ
giấy ghi dòng chữ cho cô cung nữ xem, ngữ điệu êm tai vùng Giang Nam
lập tức vang lên: "Vị khách nhân này, có muốn uống rượu không? Tang
Lạc, Tân Phong, Hoa Cúc, Trúc Diệp Thanh, còn có Nữ Nhi Hồng. Khách
nhân muốn loại nào?"
Nói xong, nàng cẩn trọng nhìn về phía Ngụy Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc nhắm hai mắt nằm dựa vào ghế, nhàn nhạt ra lệnh:
"Nói lần nữa."
"Vị khách nhân này, có muốn uống rượu không? Tang Lạc, Tân
Phong, Hoa Cúc, Trúc Diệp Thanh, còn có Nữ Nhi Hồng. Khách nhân
muốn loại nào?"
"Lần nữa."
"Vị khách nhân này, có muốn uống rượu không? Tang Lạc, Tân
Phong, Hoa Cúc, Trúc Diệp Thanh, còn có Nữ Nhi Hồng. Khách nhân