DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1198

Không thể để bi kịch ấy tái diễn lần nữa. Đau dài không bằng đau

ngắn -- hắn phải đuổi nữ nhân ác độc này đi!

"Oa!" Tiếng khóc của một đứa bé vang lên.

Thì ra là Phó Khiêm ôm Phúc Khang An đến.

Thấy mẹ của mình bị người ta khi dễ, tiểu Phúc Khang An nhịn không

được méo méo miệng bật khóc.

Như cuối cùng cũng nắm được cọng cỏ cứu mạng, Nhĩ Tình vừa lăn

vừa bò đến bên cạnh đứa nhỏ, vươn tay ôm nó vào ngực, hai mẫu tử đồng
loạt hướng Phó Hằng khóc ròng nói: "An Nhi không thể tách khỏi ngạch
nương, con cần thiếp. Phó Hằng, đừng đuổi thiếp đi!"

Phó Hằng chán ghét nói: "Có người ngạch nương như cô dạy dỗ, đối

với sự trưởng thành của thằng bé mới có hại. Người đâu! Bế tiểu thiếu gia
đi!"

Hai ma ma tiến tới ôm cọng rơm cuối cùng của Nhĩ Tình đi mất.

Nhĩ Tình nhịn không được nằm sấp trên đất khóc lớn. Phó Khiêm nhìn

thấy không đành lòng, cũng góp lời khuyên nhủ: "Tam ca, huynh thật quá
đáng. Huynh đối xử với thê tử kết tóc của mình như vậy sao?"

"Đệ đồng tình với cô ta?" Phó Hằng cảm thấy buồn cười, "Vậy đệ có

tận mắt chứng kiến vẻ mặt dương dương tự đắc đáng ghê tởm của cô ta khi
cướp đi mạng sống vô tội chưa? Đệ có biết cảm giác của người tóc bạc tiễn
kẻ đầu xanh, cha mẹ Thanh Liên sẽ đau đớn dường nào không? Đọc sách
thánh hiền nhiều năm như vậy, chỉ học được tám chữ 'thị phi bất phân, đen
trắng không rõ' sao?"

Phó Khiêm á khẩu không trả lời được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.