Hoàng thượng sẽ tin... Chỉ là lời này, tại sao cô không nói với Hoàng
thượng?"
"Ta không thể nói." Du phi nhàn nhạt đáp, "Nếu ta nói với Hoàng
thượng, trước đây ta thân thiết với Thuần quý phi để thu thập bằng chứng
tội ác của cô ta, Hoàng thượng nhất định sẽ cho rằng ta và cô hợp mưu
cùng hãm hại Thuần quý phi."
Chắc chắn Hoằng Lịch sẽ không thể ngờ được, nữ tử hiểu hắn nhất
trong Tử Cấm Thành này chính là Du phi. Nàng biết nên làm thế nào để
khiến hắn hoài nghi, cũng biết nên làm thế nào để khiến hắn tin tưởng. Chỉ
tiếc nàng không diễm lệ như Tuệ quý phi, lại không có khí chất của Thuần
quý phi, thậm chí cũng không giảo hoạt bằng Ngụy Anh Lạc, do đó đến
cuối cùng, nàng chỉ là một Du phi vô nghĩa.
"Sao cô phải khổ vậy chứ?" Ngụy Anh Lạc thở dài một tiếng, "Mặc dù
lật đổ Thuần quý phi, nhưng cô lại rơi vào nông nỗi này, chẳng được lợi lộc
gì..."
"Ta không cần lợi ích." Du phi nhẹ nhàng cười nói. Rõ ràng nàng là
người cần được an ủi nhất, thế mà ngược lại phải an ủi Ngụy Anh Lạc đang
canh cánh trong lòng, "Anh Lạc, ta là một nữ nhân nhu nhược, trước đây
trơ mắt nhìn bằng hữu tốt nhất của mình chết thảm, nhưng không có cách
nào thay tỷ ấy báo thù. Nếu không có tiên Hoàng hậu và cô đưa tay giúp
đỡ, đến tính mạng của Vĩnh Kỳ ta cũng không giữ được. Tuy ta nhu nhược
nhưng cũng hiểu được đạo lý 'tích thủy chi ân, suối tuôn tương báo' (**).
Đã nhận ơn người khác thì phải kết cỏ ngậm vành, đến chết không quên. Ta
chưa đủ thông minh nên chỉ có thể nghĩ ra được cách như vậy thôi."
(**) một giọt nước ân tình phải dùng cả dòng sông để báo đáp
Dừng một chút, chợt Du phi đứng dậy, từ trong buồng lấy ra một hộp
bánh đưa cho Ngụy Anh Lạc.