Hoàng thượng ban cho. Thậm chí a mã còn... bán cả nhà chính mình, tài
sản cuối cùng của người."
Kế hậu chưa bao giờ là người chịu ngồi chờ chết.
Nàng biết rõ nếu chỉ dựa vào tình cảm thì rất khó đả động được Hoằng
Lịch, vì thế nàng phải liều mạng chứng minh một việc... Chứng minh phụ
thân vô tội, nên nàng không quản ngại khó khăn đi tìm Hoằng Trú, nhờ hắn
giúp mình nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Về phần tại sao vị Hoằng Trú này đối với nàng nói gì nghe nấy... Nàng
tạm thời không muốn nghĩ đến.
"... Lúc nạn dân gây bạo động, a mã chậm chạp không muốn điều
động binh sĩ vì sợ đả thương dân chúng tay không tấc sắt, nhưng bọn họ lại
suýt nữa đánh chết a mã! Nạn dân hung ác chọc giận binh sĩ nên sau đó
mới xuất hiện thương vong." Kế hậu như đỗ quyên khóc nỉ non, "A mã thật
sự vô dụng sao? A mã là không đành lòng, không thể nhẫn tâm!"
Hoằng Lịch thở dài: "Trẫm biết rõ."
Câu trả lời này khiến lòng Kế hậu nguội lạnh một nửa.
Hắn biết rõ...
Hắn biết rất rõ, nhưng lại chậm chạp không chịu thả phụ thân.
Kế hậu lập tức hiểu ra, Hoằng Lịch chậm chạp không thả người,
không phải vì không tin, mà vì không thể.
Đáp án này khiến xương cốt nàng trong nháy mắt đều lạnh, trước mắt
trống rỗng, thân thể lảo đảo như sắp ngã. Nàng hung hăng cắn đầu lưỡi, ôm
một tia hi vọng cuối cùng nói: "... Thần thiếp biết người có nhiều chỗ khó