"Sao lại không?" Tuệ quý phi đem ánh mắt ném lên người thái y, "Lưu
thái y, nói với Hoàng hậu đây là thuốc gì."
"Bẩm báo nương nương, thần chẩn bệnh cho Du quý nhân thì phát
hiện mạch tượng bên phải thì yếu, bên trái thì lại mạnh vô cùng, lại thêm
gan dương có nhiệt, phổi thì tích viêm, có thể là mắc bệnh ho lao. Để giải
nhiệt cho phổi của Quý nhân, thần đã đặc biệt kê một đơn thuốc thanh nhiệt
lợi phổi." Lưu thái y cung kính trả lời, "Điều chế với quả sơn trà..."
"Nói bậy!" Du quý nhân quát to một tiếng, "Bổn cung rõ ràng đang có
mang, bệnh ho khan đâu ra chứ! Rõ ràng chén này có độc, Hoàng hậu
nương nương, Hoàng hậu nương nương cầu người cứu giúp thần thiếp, hu
hu..."
Phú Sát hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt hoài nghi ném về
phía Tuệ quý phi: "Đây quả thật là làm từ quả sơn trà?"
"Chi Lan." Tuệ quý phi mỉm cười.
"Có nô tài." Cung nữ đang đứng dìu bên cạnh Tuệ quý phi đáp lại.
Tuệ quý phi tiếp nhận chén thuốc từ tay Lưu thái y, sau đó một tay đưa
qua trước mặt Chi Lan, ra lệnh: "Uống nó!"
"Vâng!" Chi Lan tiếp nhận chén thuốc sau đó một hơi cạn sạch.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Du quý nhân dần trở
nên trắng bệch, lông mày Phú Sát hoàng hậu nhẹ nhíu lại, còn Chi Lan như
cũ vẫn êm đẹp đứng nguyên tại chỗ.
"Du quý nhân." Tuệ quý phi nhìn về phía Du quý nhân, khuôn mặt
tươi cười càng thêm diễm lệ, giống như một đóa mẫu đơn ác độc muốn cắn
nuốt đối phương, "Bây giờ bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, đây là thuốc
độc sao?"