không nói một lời đang bước đi trên đường, bỗng Ngụy Anh Lạc dừng lại,
a một tiếng: "Vẫn là chạm mặt rồi."
Không phải Viên Xuân Vọng mời nàng đến dự tiệc, mà là hắn muốn
nàng tận mắt thấy một người.
Vì vậy bữa tiệc của Kế hậu mới sắp xếp ở Ngự hoa viên, bởi vì Hoằng
Lịch cùng một người nào đó cũng đang ở trong Ngự hoa viên.
Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, một nhóm cung nữ thái giám
vây quanh trước một cây đại thụ, Hoằng Lịch đang ngẩng đầu nhìn trên cây
hô to: "Lập tức xuống ngay!"
Cành cây lắc lư một cái, tất cả mọi người phía dưới giơ hai tay chờ
sẵn, tạo cảnh tượng vừa khôi hài vừa trang nghiêm, giống như ngàn vạn
người đang chuẩn bị nghênh đón một vị tiên nữ giáng trần.
Chợt nghe một hồi tiếng chuông thanh thúy. Trong nháy mắt, một nữ
tử bạch y có buộc một chuông bạc trên mắt cá chân từ trên trời nhảy xuống,
mờ ảo như trăng trong mây, kỳ diệu như núi tuyết.
Giống như từ trên trời giáng xuống một nàng tiên, vững vàng lọt thỏm
vào trong ngực Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch tiếp được nàng, sau đó trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì
vậy?"
Cô cung nữ bên cạnh giải thích trong lo lắng bất an: "Hồi bẩm Hoàng
thượng, lúc Dung tần nương nương đi ngang qua đây phát hiện một con
chim non từ trên cây rơi xuống, liền nghĩ muốn trả nó về lại tổ chim."
Hoằng Lịch: "Trầm Bích!"