DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1398

Cảnh mặt trời to lớn dần lặn xuống Tử Cấm Thành thật hùng vĩ như

thêu hoa trên gấm, trải bóng xế tà thật dài loang khắp mặt đất, nhưng Ngụy
Anh Lạc lại không có tâm trạng thưởng thức.

Minh Ngọc: "Anh Lạc, cô thật sự muốn hợp tác với Hoàng hậu sao?"

Ngụy Anh Lạc: "Tại sao không?"

Minh Ngọc: "Nhưng ta không hiểu, vốn cô đã từ chối rồi, nhưng chỉ

mới nhìn mặt Dung tần đã lập tức đổi ý. Cô ta thật sự đặc biệt vậy sao?"

Hai người đã về tới Diên Hi cung. Trời chiều từ ngoài cửa sổ chiếu

vào nhuộm hồng cả khuôn mặt Ngụy Anh Lạc đang ngồi trước gương.
Nàng chỉ tay vào bóng mình trong gương: "Cô nhìn gương mặt này đi."

Minh Ngọc thuận theo ánh mắt Anh Lạc nhìn lại, ngạc nhiên nói: "Có

vấn đề gì sao?"

Trong gương, ngón tay Ngụy Anh Lạc chậm rãi di chuyển lướt qua bờ

môi, chiếc mũi, cuối cùng là đôi mắt chính mình: "Gương mặt này chẳng
có gì đáng yêu, ánh mắt vừa chớp đã thấy có ý đồ xấu xa rồi."

Minh Ngọc 'phốc' một tiếng phì cười: "Nào có ai lại tự nói mình như

vậy? Thế gương mặt Dung tần thì có gì khác biệt?"

Nhớ lại dung nhan mới thoáng nhìn đã khiến người khác hổ thẹn kia,

đột nhiên Ngụy Anh Lạc đã có chút hiểu được vì sao Hoằng Lịch lại quên
nàng, quên cả hồi âm.

Giữa đám nữ tử bình thường, chợt có một người như tiên nữ hội tụ hết

tất cả vẻ đẹp của thế gian xuất hiện bên người mình như thế, thì liệu còn ai
có thể để ý đến những người bình thường khác được đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.